CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 167

Nét mặt Lục Tây Nguyên dần nghiêm túc, Côn Đạt nói tiếp: "Tình

nghĩa giữa chúng ta thuộc về tình nghĩa, nhưng chuyện cậu đồng ý với tôi
thì cũng phải làm được, hôm đó, mấy anh em của tôi cũng bị thương, tôi
cũng coi như bị người ta gài bẫy..."

"Mạch Mông, họ đang nói gì vậy?" Chúc Nam Tầm không hiểu tiếng

địa phương, nhỏ giọng hỏi Mạch Mông.

"Hình như là đang nói tranh gì đó, đang nói về chuyện tối hôm đó."

Trong lòng Chúc Nam Tầm hiểu rõ, Côn Đạt không phải là người dễ

chọc, nhưng tiền không thể cứ đưa không cho gã, may mà gã không biết gì
về tranh, đây là lợi thế lớn nhất của họ.

"A Xá Nhi, cô bảo họ vào trong nói chuyện đi, cứ nói bên ngoài nắng

quá, rồi mang tách trà ngon cho họ." Vừa nói xong, Chúc Nam Tầm bổ
sung thêm một câu, "A Xá Nhi, cô dịu dàng một chút nhé."

Sau khi nghe xong câu này, giờ Mạch Mông mới hiểu tại sao Chúc

Nam Tầm không bảo mình đi kêu họ.

"Anh hai ơi, trong nhà mát hơn, đi vào uống tách trà, có chuyện gì thì

từ từ nói."

Vào thời điểm mấu chốt, A Xá Nhi vẫn vô cùng thông minh.

Côn Đạt nhìn vết thương của Lục Tây Nguyên, ngẫm nghĩ, rồi bước

vào nhà.

Chúc Nam Tầm nhân cơ hội chạy lên lầu.

"Ninh Ngạn, tranh của em đâu? Đưa hết tranh vẽ mấy ngày nay cho

tôi xem." Chúc Nam Tầm vào phòng Ninh Ngạn liền bắt đầu tìm tranh
khắp nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.