CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 215

Chúc Nam Tầm hỏi tiếp: "Vậy tiếp theo mọi người đi đâu?"

"Trương Dịch, sau đó là Đôn Hoàng."

Chúc Nam Tầm suy nghĩ, hỏi anh ta: "Hướng dẫn viên ở đâu vậy?"

Khi Lục Tây Nguyên và Trình Nặc lái xe đến con đường có đoàn du

lịch, người phía sau lại từ xa xa theo tới. Trình Nặc không tìm được bóng
dáng Ninh Ngạn trong cánh đồng hoa, vẻ mặt đờ đẫn, Lục Tây Nguyên liếc
nhìn anh ta, tăng tốc độ xe.

Sau khi xe dừng bên cạnh xe của đoàn du lịch, hai người xuống xe đi

tìm Chúc Nam Tầm.

Không có nhiều người, Lục Tây Nguyên liếc mắt là thấy cô, cô ngồi ở

ven đường, đầu đội cái nón đỏ nhỏ của công ty du lịch, trên mặt có vết trầy,
cô ôm đầu gối, ngẩn người nhìn dưới đất.

Ngay trong thoáng chốc này, cô chợt ngẩng đầu, thấy Lục Tây Nguyên

đứng trước mắt, vẻ mặt cô bình tĩnh lại, cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó
ôm chặt người trước mặt.

"Lục Tây Nguyên, tại sao cái gì anh cũng không nói cho tôi biết?"

Lục Tây Nguyên đoán Ninh Ngạn hẳn đã nói với cô một số chuyện,

anh dịu dàng vỗ đầu cô: "Tôi cảm thấy vẫn chưa phải lúc."

Chúc Nam Tầm không ngờ mình sẽ khóc, sụt sịt mũi, cố gắng hết sức

không để nước mắt rơi xuống, "Anh cứ nói chưa phải lúc, rốt cuộc khi nào
mới phải? Tôi không hỏi thì anh không nói, chuyện gì anh cũng gánh một
mình hết --"

"Này! Bây giờ không phải lúc lôi chuyện nhà cũng không phải đại hội

tuyên dương cá nhân đâu, cái đuôi còn chưa bỏ rơi kìa, nếu muốn hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.