Sau khi xác nhận thời gian gặp nhau với Trình Nặc, Lục Tây Nguyên
nói với Chúc Nam Tầm: "Đi thêm mấy cây số nữa, ven đường có một toilet
công cộng, Trình Nặc sẽ chờ chúng ta ở đó. Em xem, xe phía sau đi theo
khá xa, lát nữa chúng ta chỉ cần bỏ rơi tên trên xe là được."
Chúc Nam Tầm ngầm hiểu, gật đầu, từ đầu đến cuối cô không nghiêng
đầu nhìn tên đi theo họ ở bên cạnh.
Một lát sau, khi xe gần chạy đến toilet công cộng, Chúc Nam Tầm ôm
bụng đi đến đầu xe.
"Hướng dẫn viên, tôi muốn đi vệ sinh." Vẻ mặt cô trông vô cùng đáng
thương.
Hướng dẫn viên biết cô trả tiền nhiều hơn những người khác, nên
không tiện từ chối, thấy phía trước có một toilet liền kêu tài xế dừng xe ở
đó.
Lục Tây Nguyên vốn muốn để Chúc Nam Tầm xuống xe trước, sau
khi anh kiềm chế tên phía sau sẽ xuống xe, nhưng tên kia theo quá gần, trên
xe lại đông người, hai người đều không dễ ra tay, vì vậy mà đôi bên luôn
giằng co.
Thấy xe sắp dừng hẳn, tên kia nóng ruột, vừa định ra tay với Lục Tây
Nguyên, Chúc Nam Tầm nhìn thấy màn này trong gương chiếu hậu, đột
nhiên xoay người chỉ vào hắn rồi nói lớn với hướng dẫn viên: "Người này
lên xe ở Môn Nguyên, chưa trả tiền."
Trong thoáng chốc ánh mắt mọi người tập trung hết vào tên kia, Lục
Tây Nguyên nhân cơ hội đi lên trước kéo Chúc Nam Tầm rồi xuống xe, còn
tên kia bị hướng dẫn viên ngăn lại, không có cách nào thoát ra để đuổi theo.
Chúc Nam Tầm và Lục Tây Nguyên nhanh chóng lên chiếc xe đã đậu
ven đường từ lâu của Trình Nặc. Trình Nặc đạp chân ga, trên quốc lộ 227