"Quốc lộ miền nam Tứ Xuyên khó đi hơn thế này, tài xế của chúng
toàn là cao thủ." Lục Tây Nguyên nói.
Chúc Nam Tầm nghĩ về bằng lái xe miễn cưỡng thi đậu của mình, nói
với Lục Tây Nguyên: "Chờ có thời gian, anh dạy tôi lái xe đi."
Đường còn dài, dù thế nào thì cô cũng phải gánh vác một phần.
Trình Nặc lại đả kích cô, nói: "Phụ nữ lái xe thì chỉ có thể loanh quanh
trong thành phố thôi, cái này nói không chừng còn đụng đâu va đó."
Chúc Nam Tầm nghe cũng không có lòng dạ nào phản bác anh ta, chỉ
đành thở dài: "Anh Trình à, vậy thì chỉ có thể dựa vào anh thôi."
Đi hết một ngọn núi, lại có ngọn núi khác xuất hiện, thế núi dần dốc
đứng, đường xá cũng càng ngày càng tệ.
Đến một khúc cua gấp, chiếc xe phía sau đột nhiên đuổi theo rất
nhanh, Trình Nặc chỉ có thể tăng tốc độ quẹo cua, duy trì khoảng cách với
xe phía sau, vì phía trước có quá nhiều đường ngoằn ngoèo, bất cứ lúc nào
cũng có xe tải tới, khoảng cách hai xe quá gần thì thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng ngay lúc này, phía trước đột nhiên có một chiếc xe tải, tốc độ
xe cũng cực nhanh. Trình Nặc phát hiện chỗ này là một điểm mù, chiếc xe
sau lưng càng không thể nào thấy xe tải xuất hiện, trong thoáng chốc anh ta
muốn giảm tốc độ, để chiếc xe phía sau cũng giảm tốc độ, tránh cho họ và
xe tải đụng nhau, nhưng con đường ngoằn ngoèo giảm tốc độ là gần như
không làm được.
-- Ầm!
Sau tiếng phanh xe chói tai là một tiếng vang lớn!