năm 1975 của Quốc hội và có những lời yêu cầu nên công khai hơn nữa,
Gíam đốc CIA thường không bao giờ có mặt tại các buổi điều trần công
khai trong toàn bộ kỳ họp của Quốc hội hoặc nếu có đến dự điều trần thì
cũng không bao giờ qua một hay hai lần. Kết quả là giờ đây CIA có hai ông
chủ Tổng thống và Quốc hội và đôi khi có cả một ông chủ thứ ba (Manget
1995) bởi vì toà án ngày càng xét xử nhiều vụ kiện có liên quan đến tình
báo và thường xuyên xem xét các yêu cầu xin được cấp giấy phép để the
dõi bằng thiết bị điện tử các mục tiêu an ninh quốc gia (được Luật theo dõi
tình báo nước ngoài 1978 cho phép).
Tuy nhiên, Quốc hội vẫn không được biết những khía cạnh then chốt trong
chính sách tình báo, và điều này được nhấn mạnh một cách đáng ngạc
nhiên vào năm 1994. Qua công tác kiểm toán, các nhà lập pháp ngẫu nhiên
biết được rằng Cơ quan do thám quốc gia (NRO), thành viên bí mật nhất
trong cộng đồng tình báo chịu trách nhiệm giám sát việc chế tạo và phóng
vệ tinh, đã chi quá mức 159 triệu USD để xây dựng sở chỉ huy mới tại vùng
nông thôn Virginia. Sau đó, các báo cáo trong các năm 1995 - 1996 lại tiết
lộ rằng NRO đã giấu không cho Quốc hội biết một khoản tiền 4 tỷ USD
quỹ đen có được do tích luỹ các khoản phân bổ ngân sách (Chìa khoá đi
vào vương quốc tình báo 1996). Hơn nữa, năm 1995 có tin CIA đã không
báo cáo với Quốc hội (theo đúng yêu cầu của Luật pháp) các mối quan hệ
của nó với Julio Roberto Alpirez, một đại tá người Goatemala bị nghi ngờ
có dính ếiu vào việc giết hại một công dân Hoa Kỳ tại đó và cái chết của
một người đàn ông Goatemala có vợ là công dân Hoa Kỳ (Weiner 1995a).
Như vậy, mức độ công khai hoá của CIA là một vấn đề tương đối trong thời
kỳ sau chiến tranh lạnh. Hơn nữa, việc siết chặt các thủ tục giám sát chủ
yếu do những tiết lộ liên quan đến vi phạm các luật lệ đôí nội của Hoa Kỳ
chứ không phải do những thay đổi trên thế giới