CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 128

Bao nhiêu năm Diệp Tử Lộ sống với thân phận trạch nữ, công phu ném

vỏ hoa quả vào thùng rác từ xa đã phát huy tác dụng, gót giày đập trúng
vào gáy tên trộm, hắn ta ngã kềnh ra đất. Hắn tiếp tục ngã nhào xuống cầu
thang, trên mặt máu lẫn nước mắt chảy đầm đìa vì mặt đập vào bậc cầu
thang, hình như còn gãy một cái răng. Mọi người xung quanh né ra, trợn
mắt nhìn cô gái vừa tức giận vừa dũng cảm này.

Trận chiến đầy máu lửa này đã kinh động đến bảo vệ tàu điện ngầm và

cảnh sát. Lúc cảnh sát lao đến thì tên trộm mới được cứu… à, không, mới
bị bắt.

Chú cảnh sát nhặt chiếc giày cao gót lên: “Đây là giày của ai? À? Là

giày của nữ anh hùng này sao?”.

Một anh chàng đầy dũng cảm đứng bên cạnh nhặt điện thoại của Diệp

Tử Lộ lên, bẽn lẽn chọc chọc vào người cô, nhẹ giọng, tận tụy nói: “Cô, cô
gái à… điện… điện thoại của… của cô”.

Hôm đó, Diệp Tử Lộ lấy lại giày và điện thoại rồi đi viết bản tường trình

theo đúng quy định. Cô ngẩng cao đầu bước đi trước ánh nhìn đầy ngưỡng
mộ như đang nhìn một tráng sĩ anh dũng của các đồng chí công an.

Quả nhiên những gì tích tụ trong lòng cô đã được xả ra một cách thần kỳ

như vậy.

Thậm chí cô còn quên khuấy rằng mình đang cãi nhau với Nhan Kha. Cô

về nhà tóm lấy chú gấu bông nhỏ, giọng nhẹ nhàng kể lại cho Nhan Kha
nghe truyền kỳ những điều cô đã trải qua ngày hôm nay.

Kể xong, Diệp Tử Lộ ngồi xuống, rót một cốc nước, tu hết sạch. Lúc này

cô mới nhớ ra, thế là cô chớp chớp mắt rồi trợn mắt lên hỏi một câu: “Ơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.