CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 156

Nhan Kha nói với một giọng hết sức bình tĩnh: “Nào, để tôi nói cho cô

cách chữa này, cô phải liệt kê những việc phải làm rồi hoàn thành từng việc
từng việc một. Ví dụ như hôm qua cô đã lãng phí cả một ngày, cho nên
hôm nay cô phải học thuộc từ mới tiếng Anh, đọc sách, chứ không phải cả
buổi chiều ngồi lì lên mạng xem phim hay là chạy ra ngoài tham gia cái…
cái hội vớ vẩn gì đó!”.

Diệp Tử Lộ: “Là đại hội xem mặt”.

“Chúc mừng, còn biết cướp lời cơ đấy” – Nhan Kha trợn mắt lên – “Mau

lên, viết kế hoạch ngày hôm nay ra rồi làm đi”.

Diệp Tử Lộ không biết phải làm sao.

Tối qua, cô như Colombo phát hiện ra châu lục mới, cô đã tự chuẩn đoán

mình bị bệnh lề mề, hiểu rằng đây không chỉ là một thói quen xấu đơn
thuần mà là một chứng bệnh về tâm lý.

Mặc dù là bệnh nhưng rõ ràng không có thuốc chữa.

Về lý trí, Diệp Tử Lộ đã biết rõ Nhan Kha nói có lý, chỉ có làm từng việc

từng việc một theo kế hoạch là biện pháp duy nhất để khắc phục được
chứng bệnh này, mặc kệ là bệnh tâm lý hay là tật xấu, nhưng…

Thế thì… có khác gì hồi xưa đâu?

Diệp Tử Lộ ngồi nghệt ra trước bàn, lôi bản kế hoạch năm lần bảy lượt

bị vò nát ra, ngây người cầm bút lên. Giây phút cô lần đầu tiên thấy chứng
bệnh lề mề của mình được giải thích bằng ngôn ngữ học thuật, trong lòng
cô thậm chí còn có chút vui mừng phấn khởi, cứ như phát hiện ra nguồn
gốc của căn bệnh là bệnh sẽ khỏi. Sau đó lúc cô ngồi trước bàn đọc sách thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.