CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 157

nhớ ra mình vẫn còn phải học tiếng Anh, còn phải đọc sách tham khảo để
thi chứng nhận tư cách hành nghề, còn phải đi tìm việc làm thì cảm giác
muốn chạy trốn quen thuộc lại một lần nữa xâm nhập tâm trí cô.

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, Nhan Kha cười lạnh một tiếng: “Cô nói

xem, cô còn thấy việc mình ‘có bệnh’ rất đáng tự hào nữa không?”.

Diệp Tử Lộ trừng mắt, tức giận nhìn anh: “Phắn đi!”.

Nhan Kha như ông lão chèo thuyền, gồng mình kéo chiếc túi Diệp Tử Lộ

tiện tay vứt trên giường rồi xếp ngăn nắp vào đúng chỗ, tuy hoạt động thể
lực này vô cùng nặng nhọc nhưng Nhan Kha vẫn đủ sức đấu khẩu: “Phắn
á? Tôi cũng muốn thế lắm nhưng có được đâu. Cô thử tự hỏi mình xem sau
khi biết đến cái gọi là bệnh lề mề, có phải cô cảm thấy như trút đi được
gánh nặng không?”.

Diệp Tử Lộ cảm thấy như bị anh nói đúng tim đen.

Cô quay đầu lại, thấy anh đang thao thao bất tuyệt thì bị vấp vào ga trải

giường rồi lăn lông lốc trên giường, tay vẫn kéo túi xách của cô. Sau đó
anh lại chật vật trèo lên như con ốc sên, cuối cùng móc ra từ dưới bụng
được một cuộn tiền, ước chừng mấy nghìn tệ.

Nhan Kha giật mình thon thót rồi bắt đầu xúc động: “Còn có nhân dân tệ

này! Diệp Tử, túi của cô như hòm châu báu ấy, chẳng qua là châu báu hơi ít
thôi, cứ phất tay cái là có tiền. Thế này thì bệnh lề mề đã là gì, kể cả cô có
bị thần kinh thì cũng đủ ăn cả đời đấy!”.

Diệp Tử Lộ biết Nhan Kha đang chế giễu cô, cô giật lại cuộn tiền:

“Cút!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.