CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 159

người chỉ có thể dựa vào mép bàn một cách bất lực, hai cái chân tròn ung
ủng buông thõng.

“Tôi nói thật nhé, cô đừng có nổi khùng lên” – Nhan Kha lấy giọng,

chuẩn bị tuôn một bài ca tràng giang đại hải – “Cô ấy à, nghĩ thì vĩ đại lắm
nhưng mà chẳng bao giờ chịu làm. Lúc không có phương hướng thì thỉnh
thoảng còn biết sám hối một lúc, chứ bây giờ ổn rồi thì lại phát hiện ra trên
đời này lại có một loại ‘bệnh’ y hệt với triệu chứng của cô, thế nên cô nhẹ
nhõm lắm đúng không? Về sau cô không làm được việc gì ra hồn thì lại
định đổ cho ai? Cho bệnh lề mề chắc! Thế bệnh lề mề lại đổ cho ai? Chẳng
tại ai cả, mà nó là bệnh bẩm sinh, không có thuốc chữa, không khỏi được,
đúng không?”.

Diệp Tử Lộ mới nghe xong câu đầu, đang định giơ tay ra bóp cổ Nhan

Kha nhưng khi cô nghe đến câu sau thì bỗng ngẩn người.

Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đã vậy người

ngoài này lại là một người đàn ông thông minh như Nhan Kha.

Nhan Kha tiếp tục nói: “Thế nên cô phải thay đổi đi, người khác hỏi thì

đừng có ngơ như bò đeo nơ. Cứ như ông trời đối xử bất công với cô, khiến
cô mắc bệnh, khiến cô lười biếng, khiến cô không làm nổi việc gì lắm ấy.
Giờ đã yên tâm chưa hả bạn Tiểu Diệp Tử?”.

Diệp Tử Lộ: “…”.

Nhan Kha nhìn biểu cảm của cô là biết ngay cô vẫn đang lo lắng, thế là

anh lập tức mỉa mai cô: “Cô vẫn còn muốn chữa bệnh nữa à? Cô vẫn chưa
nhận ra sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ không chữa mà mặc kệ nó, dù sao bệnh
này cũng chẳng phải bệnh trầm cảm, không chết người đâu mà lo. Cứ để
đấy, về sau mà thành công thì có thể nói với người ta: Xem đây, tôi siêu quá
đi mất, đến cả bệnh tâm lý cũng chẳng thể che lấp ánh hào quang của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.