CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 160

Nhưng nhỡ mà thất bại thì cứ đổ tội lên đầu bệnh lề mề ấy, nó không biết
nói nên đổ cho nó cũng chẳng ai biết, thế có phải là nhẹ nhõm không”.

Diệp Tử Lộ câm nín.

“Thấy tôi hiểu cô không?” – Nhan Kha nói xong liền gật gù đắc ý, vụng

về leo lên trên bàn, miệng vẫn thao thao bất tuyệt – “À đúng rồi, đừng có
thấy tôi hiểu cô quá mà lấy thân báo đáp nhé, tôi lại mang tiếng không lấy
vợ nổi mất thì sao?”.

Từ trước đến nay anh toàn hại người khác cho vui, nói xong anh cười ha

hả, thế rồi chưa đợi Diệp Tử Lộ phục thù thì Nhan Kha đã vui quá hóa
buồn. Anh bước hụt chân rồi ngã “bộp” một cái xuống đất, nảy lên như cục
bông rồi tiếp tục lăn lông lốc đến chân tường, đập “bộp” vào chân tường
thêm cái nữa, đầu óc quay cuồng, mãi mới đứng dậy được.

“Ôi mẹ ơi” – cô gái bị nói đúng tim đen Diệp Tử Lộ bất bình nghĩ –

“Đáng đời!”.

Sau khi bị Nhan Kha thúc giục, Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng mở sách ôn

tập thi tư cách hành nghề ra, ngồi đọc được hơn một tiếng đồng hồ. Tuy
hiệu quả không cao nhưng ít ra cũng vào đầu được một ít.

Sau đó, Diệp Tử Lộ vươn vai một cái rồi lấy từ túi ra quyển “Tâm lý học

về thói quen trì hoãn” mới mua trên đường về nhà. Cô mở sách ra, đọc từng
câu từng chữ với thái độ nghiêm túc như một tín đồ giáo lý đầy thành kính.

Cô đọc thấy một đoạn: “Chúng tôi cho rằng, thói quen trì hoãn sinh ra là

do họ sợ hãi. Họ sợ nếu bắt tay vào làm việc thì sẽ gặp phiền phức. Họ lo
lắng nếu bộc lộ con người thật sự thì sẽ gặp nguy hiểm. Phía sau sự chần
chừ ấy là nỗi sợ hãi không được mọi người chấp nhận. Do vậy, họ không
những trốn tránh thế giới này mà thậm chí còn trốn tránh chính bản thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.