CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 162

“Diệp Tử, mày có am hiểu về đồ cổ không?” – Vương Lao Lạp im lặng

mãi nhưng sau một hồi bị Diệp Tử Lộ gặng hỏi thì cuối cùng cũng nói được
một câu.

“Am hiểu… hiểu cái gì cơ?” – Mắt Diệp Tử Lộ chớp chớp, cô cảm giác

như cuộc nói chuyện của hai người có gì đó sai sai.

“Đồ gốm… mấy cái vẽ trong sách ấy” – một dòng nước mắt trong kính

Vương Lao Lạp chảy xuống.

Diệp Tử Lộ không biết phải nói sao, cô im lặng một lúc rồi trợn mắt lên:

“Chị gái ơi, chị thấy em giống đồ cổ không?”.

Cô vừa nói vừa cười đùa để chọc cười cô bạn mình, nhưng nào ngờ

Vương Lao Lạp nghe xong thì gào lên khóc. Tiếng khóc như của bệnh nhân
tâm thần ấy khiến cho Nhan Kha vừa mới đứng dậy xong, đang định len lén
trốn đi để không làm “người khác” hoảng sợ phải giật mình một phen, thế
là đầu anh lại đập vào giá treo quần áo trong phòng ngủ của Diệp Tử Lộ.

Thế là cái giá treo mất một chân, bị bụi phủ kín của bệnh nhân lề mề giai

đoạn cuối đổ ầm xuống.

Nhan Kha cứng cả người lại.

Diệp Tử Lộ lúc ấy tim đập thình thịch nhưng nhanh chóng lấy lại bình

tĩnh, trợn mắt lườm Nhan Kha.

“Nhìn kìa” – Diệp Tử Lộ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra – “Nàng

Mạnh Khương năm ấy cũng khóc thế này đến nỗi đổ cả Trường Thành
đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.