CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 164

Bỗng nhiên nghe thấy cái tên cũ đầy cá tính của mình, Vương Lao Lạp

ngẩn người ra, rồi lại khóc nấc lên.

Diệp Tử Lộ nói tiếp: “Tao vừa thất tình vừa thất nghiệp mà có khóc lên

khóc xuống như này đâu! Rốt cuộc mày gặp chuyện đen đủi gì thì nói xem
nào, bọn mình cũng đi giải sầu, ngày mai lại là một ngày mới!”.

Cơn tam bành của Diệp Tử Lộ khiến Vương Lao Lạp giật mình, cô ấy

ngồi ngây ra mãi rồi mới nói được một câu: “Diệp Tử, mày biết phố đồ cổ
nào nổi tiếng không? Tao muốn đi xem…”.

Diệp Tử Lộ đánh mạnh vào gáy của cô ấy: “Mày tỉnh ngủ chưa? Mày đi

hỏi người ta xem, hai đưa chúng ta chỉ đáng giá mua một tặng một, bán đi
cũng có đủ tiền mua cái bô dùng rồi của Hán Vũ Đế không?”.

Nhan Kha suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng,

không ngờ Diệp Tử Lộ cũng biết người biết ta như vậy.

Nhưng hiện giờ Vương Lao Lạp đã mất hết dây thần kinh hài hước, cô

ấy chỉ biết ngồi ngơ ngẩn ra, ánh mắt u ám, cảm thấy như cuộc đời không
còn một tia hy vọng nào. Mãi một lúc sau cô ấy mới nhẹ nhàng kéo kéo tay
áo Diệp Tử Lộ: “Có phải mày hay lên mạng đặt mua sách không? Mua cho
tao mấy quyển sách được không?”.

Diệp Tử Lộ: “Mua gì cơ?”.

“Mấy quyển sách liên quan đến cổ vật…” – Giọng Vương Lao Lạp

nghẹn lại, đẩy vai Diệp Tử Lộ một cái – “Tao còn phải tìm bảng chữ mẫu,
tao muốn mua bảng chữ mẫu… Tên của cái nhà thư pháp viết chữ ấy là gì
ấy nhỉ? Minh cái gì Văn cái gì nhỉ…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.