CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 165

Cuối cùng thì công cụ tìm kiếm đã phát huy tác dụng, ba chữ “Văn Chủy

Minh” hiện ra. Vương Lao Lạp reo lên với Diệp Tử Lộ cứ như tìm được
châu lục mới: “Đúng rồi, chính là ông ấy, mua cho tao một quyển về người
này…”.

Diệp Tử Lộ quay đầu lại: “Nhưng mà mày còn phải thi cao học mà?”.

Vương Lao Lạp lại bắt đầu khóc thút thít.

Diệp Tử Lộ: “Nói rõ xem nào!”.

“Học hành có ích gì chứ?” – Vương Lao Lạp bỗng gào ầm lên – “Tao già

thế này rồi còn học hành gì nữa? Học vấn cao có thay đổi được số mệnh
không? Trong mắt người ta tao vẫn chỉ là một con nhà quê ngu ngốc mà
thôi!”.

“…” – Diệp Tử Lộ ngồi ra xa để đỡ bị nước bọt văng vào người.

Vương Lao Lạp sắc mặt u ám ngồi một bên, không nhìn màn hình máy

tính nữa mà nhìn chằm chằm chú gấu bông khiến Diệp Tử Lộ và Nhan Kha
một phen hoảng sợ vì tưởng cô ấy đã phát hiện ra. Một người một gấu bị cô
ấy nhìn chằm chằm như quỷ.

Không biết sau bao lâu, Vương Lao Lạp mới mở miệng, giọng khản đặc

lại: “Diệp Tử, người được phân làm nhiều loại. Người xuất thân không
danh giá là một loại, học vấn không cao là một loại, xấu là một loại, người
chưa bước chân ra xã hội, ngu ngơ chẳng biết cái gì là một loại. Mày nói
xem, người có đủ các đặc điểm này thì còn sống trên đời làm gì nữa?”.

Lúc cô ấy nói những lời này, giọng nhẹ nhàng ấm áp. Từ trước đến nay

Diệp Tử Lộ chưa từng nghe giọng này, nhất thời dựng tóc gáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.