CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 167

Sẽ có một ngày khi tao và anh ấy gặp nhau trên phố, sẽ thế nào nhỉ? Anh ấy
sẽ nhìn tao chứ? Sẽ thích tao chứ?”.

“Nhưng hôm nay tao nhìn thấy anh ấy bên đường. Lúc thi xong tao đi

mua một cốc trà sữa, ngồi bên đường nghỉ một lúc thì tình cờ thấy anh ấy
đang ngồi trên một cái ghế dài bên đường, anh ấy không nhận ra tao. Anh
ấy nói chuyện vui vẻ với người ngồi bên cạnh, đó là một cô gái rất xinh
đẹp” – Vương Lao Lạp cụp mắt xuống, thấp giọng nói – “Những lời họ nói,
một chữ tao cũng không hiểu. Tao quay lưng lại với họ như một người
ngoài hành tinh đang nghe trộm người trái đất nói chuyện… Diệp Tử mày
có biết không? Từ trước đến nay chưa bao giờ tao cảm thấy mình lại…
lại…”.

Diệp Tử Lộ: “Thực ra cũng không sao, cuộc sống của mỗi người mỗi

khác mà. Người cổ đại cũng có hiểu thuật ngữ nghiên cứu của thời bây giờ
đâu? Mày không hiểu bọn họ nói gì nhưng những điều mày biết bọn họ
chắc gì đã biết?”.

“Nào có giống nhau” – Vương Lao Lạp nhìn cô – “Mày không hiểu đâu,

không giống nhau mà. Bọn họ biết loại đồ gốm ấy có từ triều đại nào này,
rồi người này viết thư pháp đẹp hơn người kia còn tao chỉ biết cách nuôi
lợn, cách pha cám lợn. Đó chính là sự khác biệt của người thuộc đẳng cấp
thượng lưu và hạ lưu đấy”.

Diệp Tử Lộ nói giọng yếu ớt: “Cách mạng không phân chia giai cấp

mà”.

Vương Lao Lạp biết ngay cô đang ba hoa nên chẳng để tâm, cô ấy hít

một hơi thật sâu: “Mày cứ mua sách cho tao đã rồi về đưa hoá đơn tao trả
tiền. Diệp Tử, tao không chịu được nữa, mày có hiểu không? Lòng tự trọng
của tao đã bị tổn thương, tao không chịu được khi thua kém người khác,
không chịu được khi sinh ra đã kém cỏi hơn người khác, không chịu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.