CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 168

khi tao vốn chỉ là một con nhà quê, một con nghèo khổ! Tao thà đập đầu
chết đi còn hơn!”.

Diệp Tử Lộ vội vàng gật gật đầu.

Vương Lao Lạp ngây người ra một lúc, cô ấy cảm thấy những gì mình

vừa nói thật vô nghĩa, cả người như bị phủ một tầng u ám khiến cô ấy
không biết phải nói gì. Cuối cùng không muốn nói chuyện với Diệp Tử Lộ
nữa, Vương Lao Lạp nhỏ giọng tạm biệt rồi rời khỏi phòng.

Vương Lao Lạp đi rồi nhưng câu nói “Tao không chịu được nữa rồi” cứ

văng vẳng trong đầu Diệp Tử Lộ. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên
giường, thế nào lại sờ vào quyển “Tâm lý học bệnh trì hoãn” mấy lần, thế
là mở ra đọc.

Ba giờ sáng, Diệp Tử Lộ bỗng bật dậy, mở đèn giường lên.

Nhan Kha bị cô chiếu đèn đến loá cả mắt, không thể chịu được, anh đành

mở miệng: “Cô là quỷ nhập tràng đấy à?”.

Giọng nói bất thình lình vang lên của anh khiến Diệp Tử Lộ giật cả

mình: “Sao anh chưa ngủ?”.

Nhan Kha chán nản lầm bầm: “Tôi không có nhu cầu sinh lý”.

Tuy ban ngày anh đã chẳng được nhẫn nại gì cho cam, nhưng đến đêm

càng hay cáu kỉnh.

Đã lâu không được ngủ khiến cho tinh thần vốn hoạt bát của Nhan Kha

trở nên mệt mỏi. Ban đầu anh muốn gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, ngủ
một chút nhưng sau lần cãi nhau với Diệp Tử Lộ ấy, anh đã quay về lại thân
xác của mình một lúc. Điều này khiến Nhan Kha nhận ra ý thức của gấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.