CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 170

Nhìn thế này ít ra trông cô ta còn giống người một chút – Nhan Kha cay

nghiệt nghĩ.

“Nhan Kha, trong sách nói người ta mắc bệnh lề mề đa phần vì hay trốn

tránh và không thể chấp nhận được chính mình. Theo anh nghĩ thì thế nào
là ‘chấp nhận được chính mình’?” – Diệp Tử Lộ bất ngờ lên tiếng, cô cảm
thấy có chút mờ mịt – “Anh xem, tôi biết mình là ai, biết mình đã lớn rồi,
bình thường cũng tự biết yêu thương bản thân… Đương nhiên là thỉnh
thoảng cũng tệ với chính mình, nhưng sao lại có thể không chấp nhận được
chính mình chứ?”.

Hoá ra là cô muốn thảo luận vấn đề về tâm lý học và triết học. Nhan Kha

cho rằng mình sinh ra đã có khí chất tiềm ẩn của một thanh niên hài hước,
khác xa với kiểu thanh niên nghiêm túc cho nên không thèm quan tâm đến
cô.

Bình thường khi Diệp Tử Lộ nói chuyện, người ta mặc kệ thì cô sẽ tự

động chuyển sang chế độ tự nói chuyện một mình.

Quả nhiên Diệp Tử Lộ tiếp tục nói: “Tôi cũng đâu có giống Vương Lao

Lạp đâu, cả ngày ngồi thù người này ghét người kia như con thần kinh, rồi
lại gào lên là tao không chấp nhận được, tao nhất định không chịu thua…
các kiểu. Bạn Nhan Kha à, anh thử nói xem, tôi biết anh là người thông
minh nhất, hiểu lòng người nhất mà!”.

Rất nhiều người cay nghiệt đều cho rằng mình chỉ là người “khúc chiết

ngọn ngành”, quen với việc “nói đúng tim đen” người khác mà thôi, Nhan
Kha cũng không ngoại lệ. Tuy anh không phải là người biết thương hoa tiếc
ngọc nhưng cũng có chút nghĩa khí đàn ông, đã vậy Diệp Tử Lộ lại bất ngờ
cầu cứu anh với giọng tha thiết nỉ non.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.