CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 169

bông nhất định phải luôn tỉnh, một khi bị ngắt quãng thì cơ thể sẽ sinh ra ảo
giác “đang ngủ” hoặc “hôn mê”. Khi ấy, ý thức của anh sẽ quay về thân xác
của chính mình, nghĩa là anh không ngủ được.

Diệp Tử Lộ ngồi ngây ra ở đầu giường, ngẩn ngơ một hồi, bất chợt cô

kéo chăn lên che trước ngực, ngại ngùng nói: “Không… không ngủ thì anh
làm gì? Chẳng lẽ đêm nào cũng ngồi trên đầu giường rồi…? Eo ơi, nghe cứ
biến thái thế nào ấy”.

“Bức tường trường tồn với thời gian ấy thì che làm gì?” – Nhan Kha

lườm cô với vẻ mặt u ám – “Yên tâm, không phải lúc nào tôi cũng coi cô là
người bình thường”.

Diệp Tử Lộ đưa quyển sách đến trước mặt Nhan Kha, cười gằn một

tiếng: “Nhan thiếu gia, anh có biết cái gì gọi là ‘Dưới hiên nhà thấp, ai cũng
phải cúi đầu không’?”.

Nhan Kha bực tức nhìn cô.

“Cắn tôi đi” – Diệp Tử Lộ khua khua tay trước mặt anh – “Có giỏi thì

lên đây, cắn đi”.

Nhan Kha hít một hơi sâu, quay đầu đi, cố dặn lòng phải bình tĩnh, dù

sao bệnh ngu ngốc cũng không lây truyền.

Anh mặc kệ cô, Diệp Tử Lộ cũng chẳng thèm gây hấn nữa. Tâm trạng cô

cứ như thuỷ triều khi dâng khi rút, nhanh đến mà cũng nhanh đi.

Sau một hồi không nghe thấy tiếng của cô, Nhan Kha không nhịn được

mà quay đầu lại, anh phát hiện ra Diệp Tử Lộ vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, lộ
ra cánh tay gầy gò xanh xao, cô ngồi ôm gối, mắt cụp xuống, mặt không
cảm xúc, hồn vía như bay đến phương nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.