CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 174

Có lẽ… Nhan Kha nói đúng, cô muốn nghe nhưng lại không muốn người

ta phê bình mình quá nghiêm khắc. Cho dù cô thấy những lời này quá tàn
nhẫn, quá khiến người ta tổn thương nhưng nếu Nhan Kha đã nói thật lòng
thì liệu cô có đau lòng như bây giờ không?

Lúc này, Nhan Kha lại thở dài.

Giọng của đàn ông rất dễ nghe: trầm ấm, thu hút, đem đến cảm giác an

toàn. Nếu anh làm thầy giáo, với giọng nói này thì chắc chắn sẽ rất được
yêu quý, nhưng đáng tiếc những gì anh nói thường khiến người khác khó
chịu, vì vậy ưu điểm hiếm hoi này của anh coi như vô dụng.

Nhan Kha nói: “Diệp Tử, cô tự nghĩ xem, người cô vừa nói có đúng là cô

không? Lúc bạn cùng nhà của cô nói về mình thì cô ấy có cảm giác như
vậy, còn cô thì sao?”.

“Cô ấy mới là ruột đau như cắt, còn cô thì… chẳng đau đớn gì mấy. Cô

hỏi tôi thế nào là không thể ‘chấp nhận bản thân mình’, như cô hiện giờ là
không thể chấp nhận được bản thân, lúc quở trách chính mình như quở
trách người khác, cơ bản là cô không hề thực sự tiếp nhận, Diệp Tử Lộ cô
chính là người như vậy đấy.”

Nhan Kha nhìn cô, tia sáng từ đôi mắt đen láy ấy như một mũi tên đâm

thẳng vào ngực cô. Anh chưa đợi cô nói gì đã tiếp lời: “Trong tiềm thức của
cô, cô không coi cái đồ bỏ đi cô vừa nói đến là chính mình, hoặc cô cho
rằng đây chỉ là hoàn cảnh nhất thời thôi chứ về sau mọi chuyện sẽ ổn. Cho
dù cô luôn miệng nói mình không có tương lai, không có lý tưởng, nhưng
trong tiềm thức cô nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành một người cực
kỳ giỏi giang, có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, khiến tất cả mọi người
ngưỡng mộ cô, khen ngợi cô, sùng bái cô, ghen tị với cô, yêu quý cô, mê
mẩn cô, đúng không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.