CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 211

Việc Diệp Tử Lộ không thể đứng lên nổi có phải do cô tự quyết định đâu

cơ chứ.

“Tao hiểu tao hiểu, tao hiểu thật mà!” - Diệp Tử Lộ bắt đầu hơi nức nở -

“Không thì mày thử điện tâm đồ tao xem nào? Không thì chiếu các loại tia
cũng được! Tao chịu được phạm vi tần số rộng lắm, còn mạnh hơn cả sóng
vô tuyến nữa, thật đấy!”.

Thấy cô sợ đến nỗi nói luyên tha luyên thuyên, Nhan Kha ngồi trên đầu

ngón tay cô chỗ Vương Lao Lạp không nhìn thấy, vội vàng dùng ánh mắt ra
hiệu cho Diệp Tử Lộ: “Nói tiếng người đi!”.

Vương Lao Lạp như một bông hoa trắng cuối xuân, cô ấy cười lạnh một

tiếng, đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt lạnh toát vì gió của Diệp Tử Lộ bên
cạnh: “Mày làm sao mà hiểu được?”.

Sau đó, cô ấy thở dài, lẩm bẩm: “Mày vô tư như thế, sống phóng khoáng

tự tại, cũng chẳng có mục tiêu gì để theo đuổi, giống như người ta nói
‘Không mưu cầu nhiều thì ắt sẽ dễ thỏa mãn’. Mày làm sao hiểu được nỗi
lòng của một người đã thất bại năm lần bảy lượt?”.

Diệp Tử Lộ run người, cô căng tai ra nghe nhưng thế nào cũng không

nghe ra Vương Lao Lạp đang khen mình.

Vương Lao Lạp nhìn vào đôi mắt Diệp Tử Lộ, càng nhìn cô ấy càng cảm

thấy đôi mắt to nhưng vô hồn, đôi mắt ngây thơ trong sáng. Thế rồi cô ấy
chua xót lắc đầu liên tục. Cô ấy không biết phải trải nỗi lòng hỗn độn mà
đầy đau khổ này với người bạn cùng nhà ngây thơ này thế nào – thật trùng
hợp, quan điểm của bọn họ về hoàn cảnh của nhau lại giống nhau đến bất
ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.