CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 212

“Cuộc sống của tao” – Cuối cùng Vương Lao Lạp chọn một ví dụ dễ

hiểu nhất để nói với Diệp Tử Lộ - “Giống như đang đứng dưới sườn dốc
dựng đứng vậy, quyết tâm phải trèo lên, mỗi khi trèo được một bước, gió
lại đẩy tao xuống một chút, cuối cùng quay trở về vị trí ban đầu, mà thậm
chí còn thấp hơn… Một lần tao có thể chịu được, hai lần tao có thể chịu
được, nhưng tao không thể chịu nổi hết lần này đến lần khác, mày hiểu
không hả Diệp Tử?”.

Diệp Tử Lộ nhìn cô, Vương Lao Lạp bỗng chớp mắt, giống như đang cố

gắng kìm chế cảm xúc của mình.

“Nhờ lòng tự tin và ý chí không chịu khuất phục mà tao cố gắng trèo lên,

nếu đến chút kiêu ngạo ít ỏi ấy cũng không còn nữa thì tao còn cái gì?” –
Cô ấy nhẹ nhàng nói – “Nhưng tất cả những thứ ấy giờ đã quá xa vời với
tao. Sẽ có một ngày, đến hơi thở mà tao còn chẳng có thì tao sẽ trở thành
một thứ vô tri vô giác, đi chợ vì mấy đồng tiền lẻ mà cãi nhau như kẻ ăn
xin!”.

Trả giá mua đồ ở chợ thì có liên quan gì đến ăn xin cơ chứ?

Diệp Tử Lộ cảm thấy, việc Vương Lao Lạp trượt nhiều lần chắc có chút

liên quan đến tư duy hỗn loạn của cô ấy.

Nhưng trách ai được cơ chứ?

Cuối cùng Diệp Tử Lộ không thể nhẫn nại nổi nữa, cô nói: “Lao Lạp, có

phải mày quá vội vàng theo đuổi thành công rồi không? Tao thấy cuộc đời
mày hơi hỗn loạn, từ đầu đến cuối không có một mục đích nào cụ thể, rốt
cuộc là mày muốn học mấy môn, đi con đường nào? Đường rộng như thế,
kể cả mày có lăn thì cũng không đi hết được. Hơn nữa, đối với kỳ thi phiên
dịch, mày thi từ cấp cơ bản nhất, học dần dần có phải tốt hơn không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.