CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 214

Cô vừa mới nói được mấy từ thì bất chợt một bóng hình lao đến như gió,

Diệp Tử Lộ chỉ thấy hoa mắt, rồi không nhìn thấy Vương Lao lạp trước mặt
nữa. Hóa ra cô ấy đã bị Tống Thành Lương không biết từ đâu chui ra tóm
chặt. Tống Thành Lương gào lên một tiếng, với sức mạnh vô song, cuối
cùng anh ta dễ dàng vác một người cao lớn như cô ấy lên vai như vác một
túi khoai tây!

Diệp Tử Lộ: “…”.

Sau khi Vương Lao Lạp bình tĩnh trở lại, cô ấy bắt đầu gào thét thảm

thiết, giật tóc Tống Thành Lương: “Thả tôi xuống! Khốn nạn! Bỏ tôi
xuống!”.

Tống Thành Lương vừa cố tránh, vừa quay đầu lại dạy dỗ Diệp Tử Lộ

một bài giữa lúc trăm công ngàn việc: “Tôi bảo này, lần sau nếu gặp phải
tình huống này nữa thì tán dóc không tác dụng gì đâu, phải tranh thủ lúc cô
ấy không chú ý mà lôi cô ấy xuống, sau đó dội cho cô ấy một gáo nước
lạnh rồi đưa cô ấy về phòng, đợi cô ấy bình tĩnh lại là được!”.

Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng nhận ra lời lẽ sâu xa không có tác dụng gì.

Tống Thành Lương né đầu sang một bên, giơ tay vỗ vỗ lên bắp chân

nhẵn nhụi của Vương Lao Lạp khiến dấu vết bàn tay hằn lên chân cô ấy,
tiếng hét của Vương Lao Lạp chỉ có thể mắc kẹt trong yết hầu.

“Kêu gào cái gì?” – Tống Thành Lương nhíu mày, bực mình nói – “Cái

đồ bất hiếu”.

Thế rồi anh ta cứ thế vác Vương Lao Lạp chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.