CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 217

Khi một người qua đời, người ta thích dùng từ “đi rồi”, như thể người đó

sẽ còn quay lại, nhưng sao có thể chứ?

Trước kia Nhan Kha nghĩ Diệp Tử Lộ là một đứa mít ướt, bình thường

luôn tỏ ra tùy tiện, mỗi khi gặp chuyện buồn nhỏ nhặt cũng có thể ngồi một
mình trong phòng mà khóc lớn.

Nhưng giờ đây trước mắt anh, Diệp Tử Lộ đã không kịp khóc rồi.

Lúc đầu, cô luôn cảm thấy chuyện này thật hão huyền, việc hậu sự chẳng

dễ dàng hơn việc khi còn sống là bao, cô còn phải làm rất nhiều thủ tục.
Diệp Tử Lộ không biết đã chạy đến đồn công an địa phương bao nhiêu lần
để lo chuyện hộ khẩu, còn biết bao con dấu phải đóng, cô phải nói biết bao
lần câu cảm ơn cứng nhắc, sau đó cô tiếp tục bận rộn đến lúc mùa đông
đến.

Mùa đông ở phương Bắc, không khí khô mà lạnh thấu xương, cả ngày

không nhìn thấy mặt trời, không khí âm u như bao phủ cả đất trời, đứng
trên những tòa nhà cao tầng, người ta như nghe được tiếng nức nở đâu đó
lẫn trong gió mùa Tây Bắc, nghe kĩ thì cảm thấy dường như gió cũng có sự
sống.

Đôi lúc Diệp Tử Lộ đi đi lại lại, rồi bỗng dưng đứng lại, cô cảm thấy xen

lẫn trong gió là lời ai đó đang nói với cô, cô căng tai ra nghe, nghe thật kỹ,
thật kỹ nhưng chẳng nghe thấy rõ.

Lúc này, Nhan Kha đang được giấu trong mũ cô, anh nhẹ giọng nhắc cô

tiếp theo phải đi đâu, phải làm gì.

Diệp Tử Lộ như tỉnh dậy từ giấc mơ, giật mình một lúc, run rẩy một cái,

kẹp chặt cổ áo lông vũ, chạy thật nhanh đến trạm kế tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.