CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 219

Cô làm gì còn thời gian mà ngẩn ngơ, mà buồn rầu nữa?

Đến cả một tên đại biến thái như Nhan Kha cũng không thể cả ngày bày

ra bộ dạng thất đức hại người được nữa. Trước mặt Diệp Tử Lộ, anh gần
như trở thành một người tốt bụng ấm áp, ngày nào cũng nhân lúc cô đang
đánh răng rửa mặt nhảy vào mũ áo khoác của cô, đợi cô cùng ra ngoài, trở
thành máy nhắc nhở công việc cho cô.

Vương Lao Lạp thấy so với những gì Diệp Tử Lộ trải qua thì những nỗi

buồn vặt vãnh của mình chẳng là gì, mấy ngày rồi không thấy Diệp Tử Lộ,
cô ấy cứ đứng ngồi không yên. Thật chẳng dễ dàng gì, một ngày nọ Vương
Lao Lạp ngồi gà gật trong phòng khách, đợi Diệp Tử Lộ về. Cô ấy vốn định
xin lỗi Diệp Tử Lộ về chuyện lần trước định nhảy lầu nhưng vừa nhìn thấy
Diệp Tử Lộ, Vương Lao Lạp lại khóc òa lên, như thể tất cả những chuyện
xui xẻo này hoàn toàn là do cô ấy.

Vương Lao Lạp chưa kịp xin lỗi thì Diệp Tử Lộ đã bình tĩnh an ủi cô ấy.

Ngày thứ bảy, đã lo liệu cúng bái xong, Diệp Tử Lộ vẫn không khóc,

dường như cô đã dốc hết tâm sức làm mọi việc. Cô thẫn thờ ngồi trong nhà,
như thể đã quá mệt mỏi đến nỗi ngây ngốc, đến đầu óc cũng trì trệ lại, nhất
thời cô vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Dường như từ đầu đến cuối cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thế rồi nhân viên giao hàng gõ cửa, gửi đến một cái cà vạt và một lọ

kem dưỡng da xách tay từ nước ngoài về mà hơn nửa tháng trước cô đã đặt
mua trên mạng.

Đó là món quà cô mua tặng bố mẹ sau khi tìm việc, và cầm tháng lương

đầu tiên. Không ngờ, cô lớn thế này rồi, lần đầu tiên biết hiếu kính thì bố cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.