CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 227

[Siêu nhân lề mề]: Tiểu Diệp Tử, có đấy không? Hình như lâu nay không

online à?

[Siêu nhân lề mề]: …Vẫn chưa lên à, lúc nào online thì nhắn tin cho chị

nhé, lâu lắm rồi không thấy em, có chuyện gì sao? Mọi người ai cũng quan
tâm đến em.

[Siêu nhân lề mề]: Thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?

[Siêu nhân lề mề]: Vẫn chưa online à?

[Siêu nhân lề mề]: Hãy nói với chị là em vẫn bình an đi…

Diệp Tử Lộ kéo đến cuối cửa sổ trò chuyện, không nói không rằng đóng

trang trò chuyện lại rồi tiếp tục nói với Nhan Kha: “Mọi người không phải
ai cũng bảo tôi phải chấp nhận hiện thực sao? Tôi là một người bình
thường, có lẽ cả đời này sẽ sống cuộc sống bình thường, có lẽ cả đời phấn
đấu cũng chỉ thất bại như Vương Lao Lạp thôi. Tôi đã chấp nhận điều này
rồi đấy thôi! Anh xem, bây giờ tôi đã có công việc mới, tuy lương cũng tầm
tầm như công việc trước, chi tiêu hơi vất vả nhưng cũng đủ sống. Rồi tôi sẽ
sống đều đều như vậy… cho đến khi già rồi thì nghỉ hưu, cả đời làm một
công dân thành thực, bình thường, thế cũng tốt mà?”.

Diệp Tử Lộ thở dài, hai tay ôm chú gấu bông Nhan Kha, đặt lên đầu gối

mình, đưa tay vuốt vuốt đầu anh: “Nhan Kha, tôi đã nghĩ thông rồi, anh
cũng mặc kệ tôi đi, chúng ta không cùng hội cùng thuyền. Tôi sinh ra trong
một gia đình bình thường, tố chất cũng tầm tầm, nuôi được thân là tốt lắm
rồi, tôi cũng chẳng mơ mộng thành công gì nhiều, cũng chẳng có dã tâm
giậm chân một cái là cả thế giới phải rung chuyển. Chỉ cần được sống trên
đời là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không giống anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.