CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 244

sản, ăn một bữa hải sản với thịt, thực khiến người khác không kịp buồn
nôn.

Một lúc sau, Tống Thành Lương bình tĩnh trở lại, nhìn thái độ bất thường

của cô ấy, anh ta đoán kế hoạch làm nghiên cứu sinh của Vương Lao Lạp
nhất định lại tan thành mây khói rồi. Thế là anh ta thở dài, nhìn cô ấy qua
gương chiếu hậu: “Thi không tốt à? Anh biết ngay mà, thi tốt thì em đã trở
thành ‘Người tầng lớp trên’ rồi, chứ ai lại đi ngồi xe anh”.

Vương Lao Lạp không ngờ kẻ mà bình thường cô ấy khinh bỉ nhất như

Tống Thành Lương cũng cười nhạo mình, mắt cô ấy đỏ lên, ngang ngạnh
chuyển tầm mắt ra phía ngoài cửa kính ô tô.

Tống Thành Lương sầu muộn nhìn mình trong gương, nhận thấy tướng

mạo của mình… hình như hơi dữ dằn, nhưng biết phải làm sao cơ chứ?
Giống như trẻ con sinh ra có nam có nữ, thì ắt ra có người sinh ra hơi xấu
một chút, cũng chẳng có cách nào khác. Nếu là con gái thì còn có thể trang
điểm, nhưng anh ta là đàn ông con trai, sao có thể sáng nào cũng kẻ mày vẽ
mắt, soi gương bôi trét mấy lớp phấn lên mặt?

Huống hồ Tống Thành Lương luôn cho rằng, đàn ông mà, xấu một chút

cũng chẳng sao, dù có nhiều người hồi còn trẻ rất đẹp trai, nét nào ra nét
đấy, nhưng cứ đến tuổi trung niên thì ai cũng tàn tạ như nhau mà thôi. Anh
ta có tiền, có sự nghiệp, trong công ty có biết bao cô gái muốn lấy anh ta
nhưng chẳng ai lọt vào mắt anh ta, khó khăn lắm mới quyết định hạ thấp
mình thích Vương Lao Lạp, đã thế còn bị cô ấy coi thường.

Tống Thành Lương thở dài: “Tiểu Hoa à, em nói xem, em ghét anh lắm

à?”.

Về vấn đề này, Vương Lao Lạp có cả một đống thứ muốn xả, cô ấy chưa

kịp sắp xếp ý để nói, không biết từ bao giờ, Tống Thành Lương đã tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.