CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 245

giãi bày: “Đúng, anh thừa nhận, anh hơi xấu một tí, nhưng anh có dựa vào
khuôn mặt mà kiếm cơm đâu, việc gì phải đẹp trai hơn người cơ chứ? Em
xem, hai chúng ta có xuất thân giống nhau, đều là người ngoại tỉnh, điều
kiện cũng giống nhau, anh xấu nhưng anh có tiền, còn em, em xinh nhưng
em có tiền không? Không chứ gì? Chúng ta bù trừ cho nhau là được rồi”.

Vương Lao Lạp cảm thấy mình bị sỉ nhục, vì tên đại gia quê mùa vừa

thấp kém vừa ngu dốt này đặt mình ngang hàng với anh ta, cô ấy cảm thấy
mình như một con thiên nga vô tội bị ngã xuống bùn lầy. Chịu đựng hồi
lâu, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng: “Nhân sinh quan của chúng ta không
giống nhau”.

“Nhân sinh quan sao lại không giống nhau?” – Tống Thành Lương bối

rối nói – “Em đừng nói trừu tượng thế, nêu ví dụ đi”.

“Ví dụ nếu tôi có tiền, nhất định sẽ dùng tiền để làm những điều có giá

trị, kể cả không nâng cao gu thưởng thức của tôi đi chăng nữa thì cũng phải
đem tiền đi đầu tư” – Vương Lao Lạp không thèm nhìn Tống Thành
Lương, thẳng thắn nói – “Chứ ai như anh, dát ngọc cho cái nhà tồi tàn dưới
quê, xây mộ như lăng mộ hoàng gia, anh định biến mình thành hoàng đế
thôn quê đấy à?”.

Tống Thành Lương nghe xong không hề tức giận, anh ta chỉ nghĩ ngợi

một lúc rồi hỏi: “Vậy nên em nghĩ, sau khi có tiền, mua một cái tranh thư
pháp so với việc xây mộ bố mẹ đẹp đẽ được coi là có gu thưởng thức sao?
Chỉ với một sự việc mà em có thể phân chia người ta ra thành năm tầng bảy
lớp sao?”.

Vương Lao Lạp im lặng.

Tống Thành Lương cười chế nhạo một tiếng, lắc nhẹ đầu: “Thôi được

rồi, em nghĩ quá nhiều về chuyện đó rồi. Anh nghe nói em đang thích thầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.