CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 315

Ngày xưa, cuộc sống khắc nghiệt đã tách cô ra khỏi những người xung

quanh, khiến cô hằng ngày đau khổ soi gương nói “Tôi vẫn chưa chuẩn bị
tốt, tôi vẫn còn trẻ, có thể cho tôi thêm thời gian không”, cô vừa nghĩ vậy,
vừa cảm thấy xấu hổ, các cụ ngày xưa mười hai tuổi đã làm tể tướng, cô
sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn chưa muốn trưởng thành.

Giờ phải trải qua sự hành hạ dai dẳng này, cuối cùng cô cũng lột xác để

tự lập.

Đến ngày hôm nay, Diệp Tử Lộ nhận ra, mình có thể đứng vững chấp

nhận mọi phong ba bão táp trên thế gian này, cô đã không còn nũng nịu như
ngày nào nữa.

“Chấp nhận những thứ đáng chấp nhận, quyết định những việc đáng

quyết định, thản nhiên gánh vác hậu quả” – việc mà “người lớn” cần làm,
nói phức tạp cũng được, mà nói đơn giản thì thực chất chỉ cần làm được ba
việc này thôi.

Cứ thế, trong lúc chính mình cũng không để ý, cô đã trưởng thành rồi.

Năm nay cô rất bận rộn, đến tận kỳ nghỉ Tết mới tạm thở phào nhẹ

nhõm. Mùa đông ở miền Bắc lạnh và khô, sương gió lạnh thấu xương,
nhưng không lạnh lùng mà như mang theo hương vị Tết ấm áp và tươi mới.

Khi Diệp Tử Lộ bước ra khỏi nhà ga, gió lạnh tạt vào mặt nhưng cô lại

không cảm thấy lạnh, cô đã đi xa hơn nửa năm, mà đây lại là một kỳ nghỉ
khá dài. Lúc cô kéo hành lý ra khỏi ga, Nhan Kha bỗng gọi điện tới.

Nhan Kha tìm cô chẳng việc gì, hầu như là rảnh rỗi muốn buôn chuyện

với cô, lúc Diệp Tử Lộ bước qua cổng, vừa xuất trình vé tàu vừa thuận
miệng hỏi: “Đúng rồi, lần trước anh bảo với tôi là nhà anh ở đâu ấy nhỉ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.