CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 323

người yêu nữa chứ, cháu ấy à...”.

Diệp Tử Lộ không lãng phí sức lực giải thích cho bác sự khác nhau giữa

mô hình và đồ chơi điện tử nữa, cô kiêu ngạo nói: “Được rồi được rồi, xem
ra không ở nơi này lâu được nữa rồi”.

Bác Tống dồn khí xuống đan điền: “Trả lại dưa muối cho tôi ngay!”.

Diệp Tử Lộ lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, nhét vội hộp dưa muối vào

túi của mình và khiến bác gác cổng không kịp nhìn.

“Thôi mà bác, cháu ở đây chưa đến hai năm, cho đến giờ thời hạn cũng

sắp hết rồi, sang năm mới cùng lắm cháu chỉ được ở lại hai tháng, sắp phải
trả phòng cuốn xéo rồi” – Diệp Tử Lộ nói – “Với cả sức khỏe mẹ cháu
không tốt, cháu lại là con một nên phải quay về thôi”.

Bác Tống giống như vô vàn các bác trung niên khác, luôn rất nhiệt tình

giới thiệu công việc cho người khác, hằng năm công lao rất lớn. Thế nhưng
nghe Diệp Tử Lộ nói vậy, ông không nói được gì nữa, cứ nghĩ đến việc cô
bé vui tươi này sắp phải chuyển công tác, trong lòng lại rất khó chịu.

“Con gái ngoan quá” – Bác Tống cũng thường nói với người khác như

vậy – “Nhìn thấy nó lúc nào cũng vui vẻ, mình cũng vui theo, ôi, sao con
trai bác lại cưới vợ sớm thế nhỉ?”.

Thật nhanh, Diệp Tử Lộ đã làm việc ở công ty này hơn hai năm, ban đầu

còn rối tinh rối mù, dần dần có đã tìm được lối đi và giải quyết được công
việc nơi đây, thậm chí cho đến ngày hôm nay, sau khi cô đã vượt qua bao
phong ba bão táp, cảm giác đã thậm buồm xuôi gió.

Diệp Tử Lộ rảnh rỗi không có việc gì lại tìm về ngành ngày xưa, nhớ hồi

đại học ngoại ngữ không chăm chỉ, lại nhớ đến nỗi nhục không biết làm sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.