CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 332

Cứ như vậy, vào một đêm yên tĩnh, hai anh chàng đẹp trai Nhan Kha và

Lương Kiêu đến dưới nhà Diệp Tử Lộ làm gì đó mờ ám, mỗi người vác
một cái túi to, bên trong có đầy nến, Nhan Kha còn mang theo một bó hoa.

Sau tai nạn, thể chất Nhan Kha có chút thay đổi, anh bị dị ứng phấn hoa,

nước mắt cứ chảy ra, cả mặt đầm đìa nước mắt, thế là anh cứ khóc khóc
mếu mếu gầm lên bên tai Lương Kiêu: “Mẹ nó chứ cậu không cầm hộ tôi
một lúc được à?”.

Lương Kiêu: “Kêu cái gì? Thành ý! Tránh ra, tôi còn phải thắp nến cho

cậu nữa”.

Nói xong, anh ấy ngồi xuống bên đường, nhìn xung quanh thấy không có

ai đi qua mới khom lưng xuống lấy một viên phấn từ trong túi ra, dùng
phấn vẽ lên mặt đường một quả tim méo mó.

Nhan Kha nhìn những nét vẽ sơ sài ấy một cách khó tin: “Lại còn vẽ

nháp nữa à?”.

Lương Kiêu trừng mắt nhìn anh: “Tôi làm mấy cái này vì ai?”.

Nhan Kha chạy một vòng quanh anh ấy, nước mắt đầm đìa nhận xét:

“Mất mặt quá, thật mất mặt quá, làm xong chắc cả đời tôi không ngóc đầu
dậy nổi mất”.

Đợi lúc Diệp Tử Lộ đêm hôm đi làm về, Lương Kiêu nhìn được từ xa,

anh ấy đẩy Nhan Kha một cái: “Đến rồi, trốn đi”.

Nhan Kha đang định hắt xì, bị Lương Kiêu nhanh tay nhanh mắt bịt

miệng lại, nhịn sống dở chết dở, khổ không nói nên lời. Nhìn Diệp Tử Lộ
lên nhà, dưới sự chỉ huy của Lương Kiêu, hai người nhanh chóng lôi nến từ
trong túi ra xếp thành hình trái tim vẽ bằng phấn khi nãy và thắp nến lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.