CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 358

xiêu vẹo vẹo dính lại bằng keo dán.

Trước mặt ông lão mù là hai cái ca tráng men, một cái đựng nước, một

cái để xin tiền, dưới chân ông còn có một cái loa nhỏ, trong tay ông là một
cái micro bọc bằng giấy vụn, ông đang hát rong. Ông hát một lúc rồi bỏ
micro xuống, uống hớp nước, nhưng vẫn không quên lắc đầu và khẽ hát
theo điệu nhạc, trông vô cùng say sưa, đây là hình mẫu cho một tâm hồn
say mê công việc.

Âm thanh phát ra từ cái micro chất lượng kém vang lên khắp phố, át đi

tất cả những âm thanh dù thanh cao dù dung tục xung quanh. Không biết có
phải vì vậy không mà Diệp Tử Lộ cứ thế đứng ngẩn ngơ ở đó mãi.

Sau đó cô ngồi phệt xuống, dựa vào âm thanh rung động phát ra bên

cạnh, cô nhận ra sau tiếng nhạc đệm là một bản tình ca chứa đựng nỗi sầu
bi ai.

Ông lão mù hát thêm ba bốn bài nữa rồi bỗng nhiên ngừng hát, cầm cái

ca tráng men giơ lên trước mũi Diệp Tử Lộ: “Người qua đường thì không
nói làm gì, cô ngồi đây cả ngày rồi, nghe người ta hát bao lâu mà không
cho nổi được một xu à?”.

Diệp Tử Lộ lấy ít tiền lẻ từ trong túi ra, lúc định đặt xuống thì cảm thấy

có gì đó sai sai: “Ông không mù ạ?”.

Ông lão cúi đầu, kéo kính đen xuống, ông nhìn qua kính thì thấy Diệp Tử

Lộ đang tròn mắt: “Tôi nói tôi mù bao giờ? Không mù thì không được đeo
kính đen à?”.

Diệp Tử Lộ: “...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.