CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 362

Một cô gái dịu dàng bỗng thốt ra những lời không nho nhã cho lắm khiến

nhà thiết kế không cẩn thận chọc nhầm kim vào tay.

Vương Lao Lạp “hừm” một tiếng, hạ mi mắt xuống: “Hạ xuống cấp

thường á? Vớ vẩn, nhân viên hạng thường chuyên bị hành, hành nhiều là
đằng khác còn gì? Mày không làm ở đây nhưng biên chế vẫn ở tổng bộ,
cách đây hai năm khi mày đi, biên chế đáng lẽ nên chuyển thành cấp quản
lý rồi, làm gì có chuyện bây giờ về mất ghế? Tao bảo này Diệp Tử, sếp của
mày là cái loại chẳng ra gì, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, lại còn sợ
cấp dưới vượt mày, mày điều hành của một công ty hoạt động, đây là năng
lực cơ bản của quản lý cấp cao rồi, ông ấy sợ nếu mày được thăng chức thì
sẽ cạnh tranh với ông ấy nên lão muốn bóp mày từ trứng nước”.

Diệp Tử Lộ chán nản ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, lười nhác

hỏi: “Thế phải làm sao? Tao làm sao mà rán Tống Thành Lương lên như
mày hồi đó được, băm vằm ra rồi đổ dầu lên...”.

Nhà thiết kế hói đầu đứng thẳng lên, sợ giật bắn cả người, mồ hôi lạnh

chảy đầm đìa trên cái đầu bóng loáng, trợn mắt cứng họng nhìn Diệp Tử
Lộ, vẻ mặt như thể đang do dự không biết có nên báo cảnh sát không.

Diệp Tử Lộ vội xua tay: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, anh

đừng lo, ý bọn tôi là xúc xích, thịt lợn chứ không phải thịt người”.

Nhà thiết kế hói đầu nhìn cô chằm chằm, run rẩy tìm thuốc trợ tim uống.

Vương Lao Lạp mặc kệ, cô ấy nâng váy ngắm nghía mình trước gương,

thờ ơ nói: “Mày không chịu nổi thì chuyển công ty khác đi, có làm sao?
Chỗ này không hợp thì chuyển chỗ khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.