CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 364

Hai năm không gặp, lời lẽ của Vương Lao Lạp ngày càng sắc sảo, sắc

như con dao chém một phát khiến Diệp Tử Lộ ngây người.

Diệp Tử Lộ không biết nói cái gì, chỉ cười trừ rồi nói: “... Mày đang

khen tao đúng không? Cảm ơn nha”.

Nói xong, Diệp Tử Lộ mở quyển catalogue đặt trên đùi, mười ngón tay

đan vào nhau, cô cúi thấp đầu, như thể đang thận trọng suy nghĩ điều gì đó,
sau đó cô nói: “Nhưng thực ra tao không muốn đến đấy làm lắm”.

Vương Lao Lạp ngẩn người: “Sao, anh chàng đẹp trai có nỗi niềm gì khó

nói à?”.

“Không không không, không phải thế” – Diệp Tử Lộ xua tay, sau đó

nhíu mày nói – “Đẹp trai lắm sao? Cũng bình thường mà?”.

Lần này lông mày Vương Lao Lạp xếch lên, cô ấy cảm thấy rõ ràng gu

thẩm mỹ của mình đang bị đả kích: “Diệp Tử, nói thật đi, không phải là
mày thích con gái đấy chứ?”.

Diệp Tử Lộ xua tay: “Năm xưa mày nho nhã hiền thục biết bao nhiêu,

sao bây giờ học ai nói năng khó nghe thế? Ôi, tao không có ý đó”.

Có những điều, cô không thể giải thích rõ ràng ngay, nỗi uất ức và lo

lắng khiến cô rối bời, cô vội vã muốn tìm một nơi để xả.

Không biết bao lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “... Tiểu Hoa, mày hiểu

không? Giấc mơ thực sự của tao là được làm một người có ích”.

Vương Lao Lạp vốn đang mặc kệ, ngồi lẩm bẩm nói xấu sau lưng cô, giờ

bỗng ngớ người ra, cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Diệp Tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.