CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 65

Diệp Tử Lộ bị động vào nỗi đau, dặn lòng không được nói ra sự thật, chỉ

sợ lỡ miệng, thế là cô cố tình nói dối: “con sợ bị lây bệnh não tàn”.

Bố cô thở mạnh một hơi: “Nghe con nói kìa, con nói gì thế? Con tưởng

mình còn bé lắm à? Chẳng hiểu chuyện gì cả, có những lúc đừng có tự cao
quá, phải biết nhẫn nhịn”.

Diệp Tử Lộ không nói gì, sống dở chết dở đi ra ghế sofa ngồi ngồi, lôi

một thanh chocolate ra ăn, cố kiềm chế không nói gì, ra cái vẻ của một đứa
nghịch tử không biết nghe lời.

Bố cô rất hiền, từ lúc bé đã không có cách trị cô. Thấy cô không nghe lời

thì nhìn quanh, dám chắc mẹ cô đang dọn dẹp đống quần áo bốc mùi trong
phòng cô, thì mới cẩn thận rút từ túi ra một cái thẻ ngân hàng, dấm dúi đưa
cho Diệp Tử Lộ, thấp giọng nói: “Mười ngàn này là tiền cho thuê nhà bố
tích góp mãi mới được, mẹ con không biết đâu. Mật mã là ngày sinh của
con, lấy tạm mà tiêu đi, nếu hết rồi thì xin mẹ. Con biết rồi đấy, thời buổi
này có dễ kiếm việc đâu”.

Diệp Tử Lộ thấy vậy thì nhíu mày lại, không nhận.

Bố cô giấu thẻ vào túi để trên sofa: “Được rồi, thế bố để ở đây, đừng có

nói với mẹ con đấy. Hôm nay thích ăn gì để bố nấu cho. Tìm việc thì đừng
vội vàng, cũng đừng nản chí, rồi sẽ ổn thôi”.

Diệp Tử lộ rõ ràng biết rằng mình không nên nhận nhưng cũng chẳng từ

chối vì cô biết chắc rằng rất khó xin việc. Trong phút chốc, cô cảm thấy
thật bối rối, cái thẻ ngân hàng kia như một cái bật nắp chai sắc nhọn, mở
trái tim của cô ra.

Diệp Tử Lộ không nhịn được gọi một tiếng: “Bố”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.