CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 67

Nhan Kha ở bên cạnh thở dài, đối với anh lúc này “trừ khi là việc sống

chết thì tất cả những việc còn lại đều là chuyện nhỏ”. Mấy cái chuyện thất
nghiệp, mất tiền đều là chuyện vặt vãnh. Anh đang định khuyên cô nên lạc
quan hơn một chút nhưng chưa kịp mở miệng. Diệp Tử Lộ bất chợt gào lên
khóc.

Khác hẳn với hình tượng cô gái trưởng thành gạt đi nước mắt lúc nãy, lần

này cô khóc thét lên như bị tâm thần. Khóc thì to, biểu cảm thì còn nhập
tâm hơn cả người đi khóc đám ma. Cảnh tượng này khiến Nhan Kha phải
nuốt lại những lời định nói.

Diệp Tử Lộ cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, lại còn thương tâm

đến vậy. Cô tự nhận thấy mình cũng không oan ức gì. Đi làm lâu như vậy
mà cô làm việc chẳng chuyên tâm, quan hệ với đồng nghiệp cũng chỉ ở
mức độ xã giao, trong giờ thì hay làm việc riêng, đã thế còn bị bắt mấy lần,
thành tích cũng chẳng có, lại còn hay gây rắc rối.

Cô là cái thể loại làm cái gì cũng không xong, lại còn thích đòi hỏi.

Không sa thải cô thì còn sa thải ai nữa?

Khóc cái gì mà khóc chứ? Nhưng vẫn không thể ngừng khóc được.

Từ trước đến nay Nhan Kha chưa bao giờ thấy một cô gái trưởng thành

nào khóc như thế này. Mặt cô đỏ ửng lên, thở hồng hộc, cứ như là xảy ra
chuyện gì kinh khủng lắm. Anh hay thấy mấy cô diễn viên trên phim khóc
ngất đi, rồi sẽ có người đến giúp bấm huyệt nhân trung, bấm chỗ nọ chỗ
kia. Anh nhất thời lo lắng, nhỡ Diệp Tử lộ khóc nhiều quá mà bị làm sao,
đừng nói đến bấm huyện cho cô tỉnh lại mà ngay cả gọi cấp cứu anh còn
chẳng làm được.

“Này, tôi bảo, thôi kệ đi, nếu cô thấy mình đen đủi thì hãy nhìn tôi đây

này” – Nhan Kha thử an ủi cô – “Tôi nói thật đấy, cô đừng khóc nữa. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.