CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 101

Cô giật mình hé mở mí mắt nặng trĩu, gọi cô như thế thì trên đời này chỉ

có một người đàn ông mà thôi. Mà người đàn ông ấy giờ phút này đang
thân mật ôm eo cô, chân dài vắt ngang trên đùi cô, hơi thở cũng ở gần sát
bên gáy.

Thi Dạ Diễm nhắm chặt hai mắt không nhịn được lên tiếng thúc giục.

“Ném cái thứ quỷ quái đó đi!”

Du Nguyệt Như cố sức rút ra một cánh tay trong lòng anh lấy di động,

thầm kinh sợ, là Lôi Khải.

Cô muốn đi ra ngoài nhận điện thoại, nhưng hai cánh tay Thi Dạ Diễm

giống như roi mây quấn chặt cô không chịu thả. Cô khẽ cắn răng ấn nút kết
nối. “A lô?”

Vừa lên tiếng trước lại không nhịn được liền nhíu mày, giọng cô khàn

khàn rất kì cục.

Lôi Khải ở bên kia điện thoại cũng ngẩn ra, nhìn đồng hồ. “Còn đang

ngủ?”

Du Nguyệt Như liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, còn một phút nữa

thôi là mười hai giờ trưa. Cô rất ít khi ngủ nướng, thế mà lại bị người ta
phát hiện ra. “A. . . . Tôi cảm thấy không được khỏe, có chuyện gì vậy?”

Lôi Khải cười. “Cũng không có gì, vốn định hẹn cô cùng đi ăn trưa, đầu

còn đau không? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra lại lần nữa không?”

Đau đầu thì không, nhưng đói bụng thì có. Nhưng mà rõ ràng cô cảm

thấy cánh tay Thi Dạ Diễm ôm eo mình bỗng siết chặt, chắc anh nghe thấy
lời Lôi Khải nói rồi. Trực giác của cô nói rằng, nếu cô đồng ý cuộc hẹn này
chắc chắn sẽ bị người đàn ông tàn bạo bên cạnh ăn cả thịt lẫn xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.