CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 103

anh lại muốn đè chết tôi phải không?”

Cô cứ thể đẩy tay anh ra, lại nghe anh rên một tiếng, nhìn băng gạc ở

cánh tay đã loang ra vết máu đỏ. Cô giật mình sợ hãi, liền ngồi dậy, đáy mắt
lộ ra sự hốt hoảng. “Không sao chứ?”

Thi Dạ Diễm thuận thế buông cô ra, tựa nửa người lên đầu giường, nhìn

chằm chằm cánh tay cau mày không nói gì, ánh mắt lại có chút đăm đăm.
Bộ dạng anh như vậy Du Nguyệt Như không khỏi có chút lo lắng, lại cứng
đầu không muốn yếu thế. “Nói đi chứ, anh làm sao vậy?”

“Tôi. . . .” Tầm mắt anh lướt qua trên người cô một vòng, ánh mắt càng

sâu xa hơn, giọng nói khàn khàn hơn. “Đói bụng.”

Không trách được Du Nguyệt Như đề phòng anh, ánh mắt không chút

kiêng kị kia có ý muốn gây rối. Cô hung hăng trừng anh một cái, túm chăn
mỏng che thân thể mình bước xuống giường, mặc kệ anh có gì che thân hay
không.

Tầm mắt Thi Dạ Diễm nhìn theo tấm lưng trần của cô, đến khi bóng

dáng cô vào phòng thay đồ mới thu về. Cầm điện thoại di động cô để trên
đầu giường mở nhật kí cuộc gọi ra xem.

Lôi Khải.

Lại mở danh bạ ra xem, sắc mặt anh trầm xuống. Trong điện thoại cô chỉ

có duy nhất một số điện thoại, chính là Lôi Khải.

***

Cô vén mái tóc che vết thương trên trán, lúc rửa mặt xong đi ra ngoài

gặp Thi Dạ Diễm cũng vừa từ phòng tắm đi ra. Bên hông anh chỉ buộc một
cái khăn tắm lỏng lẻo, tóc còn nhỏ nước, trong đôi mắt có chút hỗn độn
không rõ, nhưng hơi thở nguy hiểm quanh người đã giảm đi không ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.