CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 106

***

Thi Dạ Diễm ăn no nê rồi, sờ cằm nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt.

Rốt cuộc Du Nguyệt Như vẫn không có chút hứng thú nào, cuộn mình

ngồi đờ đẫn trên ghế, cả người hỗn loạn, lúc lạnh lúc nóng. Trên bàn làm
việc bày ra một tấm hình rực rỡ, là tấm ảnh gia đình duy nhất có hình cô.

Trong hình nhìn cô mới chỉ mười tám mười chín tuổi, tóc dài thẳng,

gương mặt không trang điểm ngây thơ như trẻ con xinh đẹp không gì sánh
nổi. Đầu nghiêng nghiêng, nụ cười không ngọt ngào, nhưng rất thật. Đôi
mắt long lanh hướng về phía ống kính, giống như chứa đựng mọi thứ, chân
tình không nói nên lời.

Thay vì nói cô nhìn về ống kính thà nói cô nhìn người chụp ảnh thì đúng

hơn. Cô ôm chân, gục đầu vào đầu gối, đầu ngón tay đưa ra cách tấm hình
một tấc thì khựng lại, chậm chạp không tiến về phía trước nữa, rồi sau đó
chậm rãi rụt tay lại.

Có thứ gì có thể tồn tại vĩnh viễn trên đời không thay đổi? Tất nhiên

không phải tình cảm rồi.

Tình cảm chính là sinh mạng, cho nên có gặp mặt tất có chia ly, sẽ thay

đổi theo bất cứ thứ gì, cuối cùng biến mất không gặp lại nữa.

Cảnh còn người mất, mọi chuyện dừng lại.

Ban đầu anh quyết tâm rời xa cô, trong lúc tức giận cô đốt tất cả ảnh

chụp cùng anh, ảnh chụp chung, ảnh một mình. Khi tinh thần bình tĩnh trở
lại thì chỉ còn lại tấm hình này. Cô ôm tấm hình này khóc nhiều đến nỗi hai
mắt sưng húp, đến khi không còn một giọt nước mắt nào chảy ra nữa.

Từ đó trở đi không thấy cô vì bất kì chuyện gì mà rơi lệ, hình như tất cả

nước trong cơ thể cô không còn đủ khả năng để chuyển thành nước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.