CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 123

Anh gọi người bồi bàn đổi khúc nhạc khác, cởi áo khoác ra, cầm tay cô

dắt tới sàn khiêu vũ trong phòng ăn, ra hiệu cho cô bằng ánh mắt. Du
Nguyệt Như có chút không tự tin lắc đầu. “Lâu rồi em không nhảy, sợ. . . .”

Lôi Khải mỉm cười. “Không sao, anh dẫn em.”

Du Nguyệt Như qua lại với người đàn ông này một thời gian cũng chưa

từng thấy anh nhảy Rumba. Nút áo mở ra mấy cái, động tác lúc nhanh lúc
chậm cơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc. Anh rất biết cách điều
khiển người khác trong tay, khiêu vũ cũng không ngoại lệ. Du Nguyệt Như
bị anh lôi cuốn một cách vô thức, vốn cho rằng không quen khiêu vũ cuối
cùng tốc độ giai điệu luân phiên càng lúc càng thành thạo. Trọng tâm trái
phải giữa hai chân không ngừng biến đổi, quỳ gối, xoay vòng, uốn éo, áp
sát. . . .

Quyến rũ mờ ám, giống như khiêu khích. Anh nhảy nghiêm túc lạ

thường, mồ hôi khẽ thấm trên da mỏng, ánh đèn chậm rãi chiếu xuống, mê
hoặc khiến người ta hít thở không thông. Đôi mắt như hai viên đá màu đen
chốc chốc lại quyến luyến dây dưa, thỉnh thoảng lại nhiệt tình như lửa, áp
sát vào thân thể cô cách một lớp vải cũng cảm nhận được thân thể kia ẩn
chứa năng lượng vô hạn.

Du Nguyệt Như thầm oán, người đàn ông này, còn là báu vật hơn cô. . . .

Đoạn kết thúc, Du Nguyệt Như vừa mới đứng vững, liền cảm thấy hốt

hoảng một phen, trời đất quay cuồng, đã bị Lôi Khải giữ chặt eo đè trên
bàn. Trước mặt là ánh mắt thâm thúy không thấy đáy của anh, nơi sâu nhất
nảy lên một ngọn lửa. Anh nhẹ nhàng liếm mồ hôi trên cánh môi cô, không
hề che giấu dục vọng chút nào.

“Nhảy tốt như vậy, ai dạy em? Có cơ hội muốn học hỏi một chút.”

Âm thanh trầm thấp như dây đàn, bên môi tràn ra hơi thở mang theo

mấy phần quyến rũ. Vẻ mặt và giọng nói người đàn ông này đều mang theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.