CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 143

anh có thể không đụng vào em, nhưng những người phía sau em, một người
cũng đừng hòng chạy thoát!”

Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi, liền cảm thấy phía sau gáy đau nhức, trước

mặt bỗng tối sầm sau đó liền mất đi tri giác. Lôi Khải bế thân thể mềm
nhũn của cô lên. Du Nguyệt Như tuyệt đối không ngờ người cô nhìn thấy
sau khi mở mắt ra là ai. Phần 33.

Tokyo, Nhật Bản.

Ngày mới vừa ló dạng, Lôi Khải đã đến địa điểm hẹn trước, nhưng lại

không thấy một bóng người nào. Gọi điện thoại thì tắt máy. Anh khẽ cắn
răng. Bọn chúng được lắm. Mãi đến giữa trưa, một chiếc xe việt dã màu
trắng chạy vào trong khoảng đất trống trải. Người đó từ từ bước xuống xe,
ăn mặc rất phóng khoáng, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cổ áo mở rộng
trông rất nhàn hạ, vừa đi vừa cài lại hai cúc áo miễn cưỡng che kín ngực.
Anh ta gỡ kính râm xuống, gương mặt tuấn tú vừa tỉnh ngủ mang chút lười
biếng, thậm chí trong đôi mắt màu hổ phách cũng tản ra một tia tỉnh táo.

Thi Dạ Diễm cách Lôi Khải mấy bước chân thì dừng lại, không thèm

nhìn mấy người phía sau anh ta đưa tới, khẩy khẩy mái tóc ngắn, chợt khom
người cười nói. “Thật ngại quá, tôi ngủ quên.”

Lôi Khải nhìn người đàn ông này thản nhiên không có chút áy náy nào,

cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười đây. “Tôi còn tưởng là ai, thì ra
là anh, Eric, muốn gì thì cứ nói thẳng là được rồi, cần gì phải phiền phức
như vậy?”

Thi Dạ Diễm nhận điếu thuốc Lôi Khải đưa, ngón tay dài vuốt ve

thưởng thức không vội châm thuốc. Anh kéo một cái ghế qua đường hoàn
ngồi xuống, thân thể ngả về phía sau, tư thế ngông cuồng mà nhàn nhã. Lôi
Khải nhíu mày cười. “Vẻ mặt kia của anh nghĩa là gì?”

“Không ngờ người của anh khỏe thật đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.