CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 145

Nhưng nụ cười của Lôi Khải chỉ nhạt đi mấy phần, bộ dạng bất cần đời

vơi đi chút ít, thay vào đó là ý lạnh thấu xương dần dần ngưng tụ.

Giây phút ngắn ngủi trầm mặc giằng co qua đi, rốt cuộc Lôi Khải cũng

mở miệng. “Eric, nói đi, mục đích của anh là gì?”

Thi Dạ Diễm nhún vai, không trả lời. Đôi lông mày của Lôi Khải nhíu

chặt lại, khẩy tàn thuốc lá. Nhớ tới đêm đó Thi Dạ Diễm lôi Du Nguyệt
Như từ Cẩm Duyệt đi ra, lần này lại cố ý muốn anh mang theo Du Nguyệt
Như, anh đã đoán ra tám chín phần rồi. “Vì một cô gái à? Cần gì phải làm
thế? Chỉ cần anh mở miệng, tôi tặng anh là được mà.”

Cánh môi Thi Dạ Diễm chậm rãi nâng lên, cười tươi như Trương

Dương. “Vậy anh cũng thoải mái đi, sớm biết thế này tôi đã chẳng phí sức
làm gì, xin lỗi Lôi Khải, làm anh vất vả đường xá xa xôi chạy tới đây lại
khiến anh sợ bóng sợ gió một phen.” Anh đứng dậy khoa trương nói một
hơi, thái độ rất vui vẻ, không khí căng thẳng nhất thời tan thành mây khói.

Lôi Khải nở nụ cười rét lạnh. Ai mà không biết Thi Dạ Triêu là kẻ thâm

độc nhất, Thi Dạ Diễm quả không hổ là em trai hắn, chơi chiêu ngầm cũng
được đấy. Trong lời nói kia rõ ràng là đang ám chỉ, cho dù anh bảo vệ Lâm
Thất Thất tốt như thế nào đi nữa, chỉ cần Thi Dạ Diễm muốn làm gì cũng
không phải là chuyện khó. Hơn nữa hắn lại nắm đúng điểm yếu này của anh
mà uy hiếp.

Khi anh nhìn thấy Lâm Thất Thất bình an vô sự, đang bĩu môi chơi trò

chơi điện tử với thuộc hạ của Thi Dạ Diễm thì tâm tình mới thả lỏng được
một chút. Lâm Thất Thất vừa nhìn thấy Lôi Khải, giật mình mở rộng cái
miệng nhỏ, ném cái máy điện tử cầm tay hình bươm bướm chạy như bay
tới, ra sức ôm chặt hông anh, cọ cọ trong lòng anh. “Khải, anh tới thật rồi!”

Lôi Khải sủng nịnh sờ đầu cô, bên môi nở nụ cười ôn hòa. “Có bị

thương ở đâu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.