CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 159

“Cút đi!”

Thi Dạ Diễm không nhịn được nhếch môi lên, cô bé này không ngoan

chút nào hết, đâu chỉ không ngoan, quá mạnh mẽ rồi. Nhưng như thế lại
hợp khẩu vị của anh. Rõ ràng nhìn qua rất sợ anh, mà lại thường xuyên
đánh bất ngờ gây sự rước lấy chuyện buồn bực của anh.

Anh vô lại a, làm sao có thể theo ý cô được. Rốt cuộc vẫn hoàn toàn ép

buộc cô dạng chân bên hông mình, hôn lên làn da mịn màng của cô, bàn tay
chạy dọc trên người cô. Tư thế nguy hiểm như vậy khiến Du Nguyệt Như
rất ngột ngạt, không dám phản kháng kịch liệt, chỉ sợ làm anh bốc “hỏa”, lại
càng không cam tâm để anh chiếm tiện nghi.

Cô gắt gao cào cấu cổ tay anh, “Tại sao cứ phải là tôi? Anh đâu thiếu

phụ nữ!”

“Đúng là không thiếu.” Anh trả lời không ngẩng đầu lên.

“Vậy đi tìm người phụ nữ của anh động dục đi, cách xa tôi ra!”

Anh cười ha ha, “Không phải tôi đang động dục với em rồi sao.” Du

Nguyệt Như tức giận đến mức thở dài, trong giây lát nhiều ý thức được điều
gì. “Thi Dạ Diễm, không phải anh thích tôi đấy chứ?”

Hàm răng anh khẽ cắn da thịt mềm mại trên vai cô, lời nói mơ hồ không

rõ. “Em thấy sao?”

Lúc này Du Nguyệt Như dựng hết tóc gáy lên, dùng lực đẩy anh. “Anh

thích tôi thế nào?”

“Tôi nói em gỏi từ bỏ?” Thấy cô hung hăng lắc đầu, Thi Dạ Diễm lại cúi

đầu hôn mối dưới của cô. “Vậy tôi không nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.