CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 172

chớp chớp mắt, giằng co một lát, lại cứ như thế lần nữa bị kéo sát về phía
anh.

Cô không thể nào lý giải nổi hành động kì quặc của người đàn ông này,

thậm chí cảm thấy phiền não, không thể biểu hiện ra ngoài nên không thể
làm gì khác hơn là len lén cắn đầu ngón tay phát tiết.

“Em là con gái một à?” Anh chợt mở miệng, vẫn giữ tư thế như cũ.

“. . . . . ..”

“Trong nhà còn có ai nữa không?”

Du Nguyệt Như do dự, không nên tiết lộ ra bên ngoài những bí mật này,

nhất là đối với anh. Nhưng bây giờ cô không cảm thấy quanh người anh tỏa
ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta đề phòng, nhịp tim của anh còn bình
tĩnh hơn nhịp tim của cô. Thậm chí giống như những áp bức trước đó của
anh đối với cô căn bản không phải anh.

Cô chậm chạp không trả lời, anh cũng không thúc giục, bình tĩnh như

chưa bao giờ mở miệng ra hỏi cô vậy.

Thời gian cứ trầm mặc trôi qua như vậy. Cô mở to mắt ở trong lòng anh

cảm thụ ban đêm ở thành phố xa lạ này, không biết tại sao những phòng bị
trong lòng theo từng hơi thở biến mất từng chút một.

“Có em trai, em gái.”

Một thời gian rất lâu sau đó anh không lên tiếng, lâu đến mức cô gần

ngủ thiếp đi mới nghe anh nói. “Bọn họ có nghe lời em không?”

Cái vấn đề này thật khó trả lời. . . . . . Hai người em trai một thì tinh

nghịch một thì kiêu ngạo, coi như Dĩ Nhu nghe lời đi, nhưng lại có rất
nhiều chủ ý nhỏ của riêng mình. “Rất. . . . .Ngoan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.