CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 239

giống như thiên đường, khiến cho cô bị mê hoặc, không hay biết đi ra khỏi
nhà chính tới sân sau.

Từ bụi cây phía sau thấp thoáng có âm thanh truyền đến, lúc đến gần cô

mới nhận ra được là có người đang đánh nhau nên muốn xoay người rời đi.
Lòng hiếu kì của cô không lớn, càng không có hứng thú với tất cả những gì
liên quan đến nhà họ Thi.

“Tôi nói rồi anh đừng động đến cô ấy, chuyện này cứ quyết định như

vậy, anh cho lời nói của tôi là gió thoảng bên tai? Đừng nói với tôi rằng anh
nghĩ là muốn báo thù cho tôi nên mới làm như vậy!” Giọng nam lạnh lẽo
truyền vào tai cô, nghe được bên trong hàm chứa sự tức giận.

Cô nhận ra được đó là giọng của Thi Dạ Triệu. Trong ấn tượng của cô

Thi Dạ Triệu là một người đàn ông giỏi về che giấu nội tâm của mình, vẫn
luôn là dáng vẻ âm trầm mà bí ấn, dường như chưa bao giờ thấy anh ta tức
giận. Cô không thể không đứng lại.

Lại thêm âm thanh quyền va chạm vào thân thể, nghe thấy tiếng kinh hô

run rẩy, sau đó cô nghe được tiếng cười nhạo của Thi Dạ Diễm càng thêm
lạnh lẽo.

“Không nhìn ra được con bé chưa đủ lông đủ cánh đó để cho cậu phải để

ý như vậy, đừng cho là tôi bằng lòng lội vào vũng nước đục này, là ba
thương cậu, nhà họ Thi không nói đến không có nghĩ là ba không truy
cứu!”

Làm một người cha, Thi Thác Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người

suýt nữa làm cho người con trai mà ông ta yêu quý phải bỏ mạng.

“Cậu nên cảm ơn nhà họ Chử cũng là chỗ không dễ trêu, nhiều cao thủ

tụ tập, bảo vệ con bé kia đến giọt nước không lọt (không có kẽ hở, không có
điểm yếu), người của tôi căn bản không có cơ hội xuống tay, nếu không tin
tức cậu nhận được bây giờ cũng là tin cô ta đã chết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.