CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 240

Những lời của Thi Dạ Diễm khiến Du Nguyệt Như sợ hãi. Nhà họ Chử?

Cao thủ tụ tập tại nhà họ Chử, đến cả Thi Dạ Diễm cũng vô kế khả thi (mọi
cách cũng không thể thực hiện), cô biết chỉ có một người. Cô bé mà anh ấy
nói đến…Không phải là Chử Dư Tịch người từ nhỏ luôn đi theo Thái Tử
chứ?

Trong lòng cô bỗng dưng căng thẳng, mặc dù không biết cụ thể là

chuyện gì, nhưng cô có thể nghe ra được Thi Dạ Diễm sẽ đối xử bất lợi với
Chử Dư Tịch.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa thì đừng

trách tôi không nghĩ đến tình anh em! Anh….” Dễ dàng nhận ra được Thi
Dạ Triệu đã nổi giận, lời nói vô cùng ác động, rồi sau đó chợt dừng lại,
tiếng đánh nhau cũng dừng lại.

Cô nghi ngờ muốn tiến lại gần hơn để nghe thêm rõ ràng, nào biết vừa

mới bước được mấy bước thì cổ tay bị một lực mạnh từ đằng sau kéo lại,
đau nhức lập tức truyền đến, lực mạnh đến mức muốn bẻ gãy cổ tay của cô.

Thi Dạ Triệu ngay lập tức biết người trong tay mình là ai, nhưng lại

không buông tay, âm trầm kéo khóe miệng. “Du tiểu thư, thật là đúng lúc
nha”

Du Nguyệt Như nhíu mi, đau đến mức không thể phát ra được âm thanh

nào, điều làm cho cô cảm thấy kinh khủng hơn là khoảng lạnh trên cánh tay
bắt đầu đi chuyển.

Tuy cô không hiểu rõ Thi Dạ Triệu, nhưng đối với sở thích khác người

của anh ta lại vô cùng rõ ràng. Anh ta vô cùng yêu thích rắn loại động vật
máu lạnh này. Như vậy giờ phút này cảm giác lạnh lẽo di chuyển trên tay cô
còn còn thể là loại động vật nào khác sao??

Gần như tất cả phụ nữ đều sợ rắn, cô cũng không khác họ, nỗi sợ hãi từ

đáy lòng dâng lên, cô không dám cử động dù chỉ là một hành động nhỏ, đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.