CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 241

hô hấp cũng dừng lại.

Thi Dạ Diễm đang đứng cách họ vài mét, anh không thể ngờ được người

nghe trộm lại là Du Nguyệt Như. Điều làm cho tim của anh trong nháy mắt
liền nhảy lên tới cổ họng là ngay lúc đó anh nhìn thấy một con rắn nhỏ màu
trắng từ ống tay áo của Thi Dạ Triệu bò ra.

Anh thô lỗ lau đi vết máu ở khóe miệng lưu lại lúc đánh nhau, hai mắt

tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người. “Buông cô ấy ra!”

Thi Dạ Triệu không lên tiếng, chỉ híp mắt nhìn Thi Dạ Diễm. Thi Dạ

Diễm làm sao không hiểu ý nghĩ của cậu ta, hai tay nắm chặt, môi mím lại
thành một đường thẳng. “Tôi nói đó là ý của ba, không liên quan gì tới tôi!”

“Ra lệnh cho người của anh trở về, để tự tôi nói chuyện với ba!” Sát ý (ý

nghĩ muốn giết người) trong mắt Thi Dạ Triệu hiện lên rõ ràng, anh ta rất ít
khi bộc lộ cảm xúc chân thực của mình. Du Nguyệt Như vốn đã không còn
quan tâm đến những gì bọn họ nói, con rắn nhỏ kia bò theo cánh tay của cô
lên, bò quanh vai, chui vào trong cổ áo, bò một vòng trong rồi lại bò ra
ngoài, hơn nữa một đoạn thân của nó hướng về phía cổ của cô thè lưỡi,
càng ngày càng gần, thậm chí thỉnh thoảng còn chạm vào da cô.

“Thi Dạ Triệu! Tốt nhất cậu nên lấy con vật đáng ghét từ người cô ấy ra

cho tôi! Nếu cô ấy có một vết thương dù là nhỏ nhất, tôi sẽ tự tay đi lấy xác
con bé kia mang về cho cậu! Không tin thì cậu cứ thử xem!” Thi Dạ Diễm
nói với Thi Dạ Triệu, nhưng mắt lại nhìn Du Nguyệt Như.

Ngày thường Du Nguyệt Như có mạng mẽ như thế nào đi nữa thì giây

phút này cũng chỉ là phụ nữ thôi, mắt cô bị sự sợ hãi bao phủ, chưa bao giờ
lại gần cái chết đến như vậy. Cô khó khăn chuyển ánh mắt chăm chú từ trên
mình con rắn sang Thi Dạ Diễm.

Gần như mang toàn bộ hi vọng chuyển sang cho anh. Nhưng cô không

biết ánh mắt cầu cứu của mình khiến trong nháy mắt lòng Thi Dạ Diễm trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.