CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 252

Trên đường cõng cô về nhà, Đường Lạp An mắng cô đúng một câu.

“Không có tư cách uống say, đừng học người ta mượn rượu giải sầu.”

Anh ta biết. Chuyện gì anh ta cũng biết. Du Nguyệt Như nằm im lặng ở

trên lưng anh ta, nước mắt chợt rơi xuống. Nước mắt của cô làm ướt áo sơ
mi, thấm vào da anh ta.

“Em nhìn thấy.”

“Anh biết.”

“Anh yêu cô ấy à?”

“Đây không phải là chuyện em nên hỏi.”

“Vậy em nên hỏi chuyện gì?”

“Tự hỏi mình, em yêu anh không?”

Nước mắt Du Nguyệt Như rơi càng nhiều, đáp án của cô thậm chí không

cần lãng phí một giây suy nghĩ. Khi đó Đường Lạp An còn có thể nhếch
khóe miệng, bởi vì cô yêu anh ta mà tự đắc. “Muốn anh đi à? Em chỉ cần
nói, anh sẽ rời đi?”

Cô không trả lời.

Sáng sớm hôm sai không thấy bóng người anh ta, cô ôm lấy mình đứng

trên sàn nhà khóc. Đường Lạp An mua đồ ăn sáng trở về đã nhìn thấy bộ
dáng của cô đáng thương giống một con cún nhỏ không có người nào nhận
nuôi. Cô không kịp lau đi nước mắt, chạy đến ôm chặt lấy anh ta, sợ anh ta
lại biến mất.

“Anh đừng đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.