CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 254

Trước mặt là người đàn ông mình yêu thích đang lõa thể (không mặc gì),

cô và tất cả những người con gái khác đều lo lắng rằng mình không đủ
quyến rũ, rồi lại to gan dùng kỹ xảo của mình lấy lòng anh ta. Đường Lạp
An dùng rất nhiều thời gian để cho thân thể cô giãn ra, cũng không thể giảm
bớt sự đau đớn cho cô lúc tiến vào.

Cô cau mày, dùng đôi mắt ướt sũng không chớp nhìn anh ta. Đau đớn

theo mỗi lần anh ta di chuyển lại tăng thêm một phần. Cô đau, anh ta biết.
Anh ta bó tay rút người ra, không ngừng trấn an cô, “Kiên nhẫn một chút,
một lát nữa sẽ tốt hơn.”

Đau đớn xen lẫn vui thích đi theo cả quá trình. Cô không biết làm sao để

có thể xóa tan đau đớn, chỉ có thể ôm anh ta, hoặc nắm ga giường.

Cô bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, không phân biệt được rốt

cuộc là thân thể đau hay cả tâm cũng đau…Anh ta dạy cô làm sao có thể lợi
dụng thân thể của mình để tạo ra khoái cảm, cô thông mình vừa học liền
biết, dần dần đến cả anh ta cũng không thể chịu nổi người con gái nhỏ là cô.

Càng ngày cô càng quyến rũ mê người, mặt mày phong tình đi thẳng

vào lòng người. Sự ngây thơ của cô đã biết mất, nhưng hồn nhiên vẫn còn,
sẽ mãi mãi giữ lại phần hồn nhiên này.

Đường Lạp An cảm thấy Du Nguyệt Như thật hết thuốc chữa. Mặc dù

biết anh ta và Úc Tiểu Trì vẫn bên nhau, cô vẫn yêu, càng ngày càng sâu
đậm.

Điều đó là ma quỷ cắn nuốt lòng người. Dù là đàn ông hay là phụ nữ, sẽ

không có cách nào chạy trốn định mệnh. Mỗi lần anh ta làm tình với cô đều
sẽ cảm thấy trong lòng có một chút gì đó tan chảy, cảm giác này khiến anh
ta lo lắng.

Vì vậy cuối cùng đến một ngày, Du Nguyệt Như nhìn thấy anh ta nhổ

tận gốc những khóm hoa đang nở rộ trong sân, chẳng qua anh ta lại mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.