CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 393

“Không phải chị yêu Thi Dạ Diễm sao? Yêu như thế này sao? Yêu đến

mức lên giường cùng Đường Lạp An sao?”

Tính tình Thái tử nóng nảy nhất thời liền bộc phát. “Có lúc em hoài nghi

trong óc chị đựng những thứ đồ gì? Lúc nên thông minh thì vô cùng ngu
xuẩn! Không có đàn ông con mẹ nó chị có thể chết sao?”

“…”

“Chị có thể tỉnh táo lại chút hay không? Đường Lạp An đã có vợ con

rồi! Chị còn muốn lãng phí mình làm tình nhân của anh ta? Anh ta chủ
động chạm vào chị liền ngây ngô cởi quần áo?”

“Chị không có! Em câm miệng!” Du Nguyệt Như không chịu nổi những

lời nói tàn nhẫn của anh gào thét trở lại.

“Vết hôn kia ở đâu ra? Chị cho là em bị mù có phải không?” Thái tử

vạch cổ áo áo choàng tắm của cô ra, lộ ra một mảng da lớn, vết hôn dày đặc
trên người kia nhiều vô số khiến anh cũng sợ run lên. “Làm rất kịch liệt a,
sợ rằng dấu vết này ba ngày cũng không hết được, chị không sợ ăn nói
không xong với Thi Dạ Diễm sao?”

Hất tay Thái Tử ra mới bọc mình cẩn thận, móng tay đâm vào lòng bàn

tay, yên lặng cắn răng, trước mắt cô không còn sức để giải thích, lại càng
không biết giải thích như thế nào.

“Cùng ai lên giường là chuyện của chị! Em không có tư cách cai quản

chị! Chị mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi, em cút nhanh lên!”

Ngoài ý muốn, Thái tử không có phản bác lại, khóe mắt đen chớp chớp,

sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng. Du Nuyệt Như nhìn phản ứng cười như
không cười kia của Thái Tử, dường như phản ứng kịp cái gì đó, da đầu bắt
đầu tê dại, sau lưng lạnh cả người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.