CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 410

nhà người bình thường, làm trưởng nữ nhà Hoàng phủ vậy cô cũng phải có
trách nhiệm gì đó, cô không thể nào bỏ qua lập trường. Ban đầu Hoàng Phủ
Dận lựa chọn lợi dụng cô đơn giản là nhìn thấy lý trí và sự kiên cường của
cô khác với người thường.

Tân tiệp đã từng nói, có thể một mình chống đỡ vượt qua tất cả khó

khăn chính là tình yêu, mà cũng không phải là tình yêu. Trong tình yêu
người phụ nữ vĩnh viễn luôn là người yếu hơn, nhưng chắc chắn là người
mạnh mẽ hơn.

Trog tình yêu có quá nhiều thứ không thể ngăn nổi thường thường làm

cho người ta tứ cố vô thân, chỉ có một mình kiên trì, mới sẽ không bị lạc.

Cô đã từng liều lĩnh như vậy, kết quả thất bại thảm hại, ngây ngốc liều

lĩnh đổi lại là hiện thực tàn nhẫn giày vò thân thể con người ta đến chết.

Cô vẫn im lặng hồi lâu, để mặc Thi Dạ Diễm trầm mặc giữa một bầu

không khí trống trải.

“Anh bằng lòng từ bỏ không?” Cô chợt cúi đầu mở miệng, “Từ bỏ tranh

quyền đoạt vị, từ bỏ thân phận địa vị, từ bỏ… tất cả mọi thứ nhà họ Thi.”

Không tranh không giành? Đem tất cả khom lưng nhường cho Thi Dạ

Hướng sao? Con rắn độc đó sao? Làm như vậy chỉ có một kết quả. Anh sẽ
chết rất thảm, không chỉ có thất bại dưới Thi Dạ Hướng dễ dàng như vậy,
mất đi sự kính nể của mọi người, khẳng định sẽ mất đi sự khen ngợi của Thi
Thác Thần, mất đi sự kiên trì cùng tin tưởng từ đầu đến cuối của anh, mất đi
ý nghĩa cuộc sống. Mọi người sẽ chỉ nhớ nhà họ Thi có một Thi Dạ Hướng,
cũng chỉ nhớ anh là con trai Thi Thác Thần, cũng không khác gì so với
người bình thường. Đem toàn bộ tự tôn cùng tất cả cố gắng bị người ta
giẫm xuống chân, chỉ bởi vì anh là Thi Dạ Diễm, là con thứ nhà họ Thi.

Nhưng anh là người đàn ông, sao có thể cho phép mình có cuộc sống

thất bại như vậy! Lúc đó hai bàn tay trắng lấy tư cách gì để yêu cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.