CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 428

Dáng người sau khi sinh rất nhanh hồi phục, thậm chí tăng thêm mấy

phần quyến rũ, thấy thế Dĩ Nhu vừa hâm mộ vừa ghen tị, oán trách dáng
người mình bình thường không có gì đặc biệt. Còn cố tình tiếp cận mẹ của
Chử Dư Tịch là muốn tới uống thật nhiều thuốc bổ để có thể có được vòng
ngực đầy đặn, làm Du Nguyệt Như dở khóc dở cười.

“Chị, chị chưa đi thăm Đường Lạp An sao?”

Dĩ Nhu đang cầm bát canh thuốc cau mày uống từng ngụm. Động tác

trên tay Du Nguyệt Như dừng lại một chút, Đường Lạp An… Một cái tên
đã biến mất thật lâu trong lòng cô. Hiện tại có người đột nhiên nhắc tới, cô
trừ một tia buồn bã thì không còn nhớ nhung gì nữa.

“Vẫn chưa, anh ấy khỏe không?”

“Ừmh, không khỏe lắm, nhưng chị Tiểu Trì đối với anh ấy rất tốt không

có gì để nói, chị, chị còn hận anh ấy sao?” Dĩ Nhu sau khi hỏi câu này liền
thầm mắng mình không có đầu óc, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô qua
gương, nhưng không nhìn thấy điểm nào khác thường. Du Nguyệt Như
nhanh tay tết xong bím tóc dễ thương cho cô, quấn lên trên bằng chiếc cặp
hình bông hoa bằng thạch anh trong suốt, giống như công chúa xinh đẹp
vừa mới sinh ra.

Chén trong tay chợt bị lấy ra, Du Nguyệt Như lấy tay lau đi nước canh

dính bên miệng cô. “Tiểu Như, bất kể sau này em gặp phải tuýp người đàn
ông như thế nào, có thể đâm đầu vào tình yêu, cố chấp trong tình yêu,
nhưng nhớ rằng ngàn vạn lần không được đánh mất chính mình, tình yêu
vĩnh viễn hoàn toàn chỉ là một phần cuộc sống của em, mà không phải là
toàn bộ cuộc sống của em.” l.q.d.

Dĩ Nhu cái hiểu cái không gật đầu, thế giới tình cảm của cô vẫn còn là

trống rỗng, “Vậy chị còn hận anh ấy sao?”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.